Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1638

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tần Nguyên Quân gấp gáp đến mức đổ mồ hôi, cúi chào chắp tay thi lễ nói: "Hai vị muội muội tốt, dù hồng bao ít nhiều cũng đã đưa, để cho huynh cưới được tân nương về đi."Tô Hinh Nhi cười nói: "Tần gia ca ca, huynh đi vào cũng vô ích, dù sao huynh cũng không được cõng tân nương tử, phải để đại cữu cõng ra mới được."Tần Nguyên Quân cười đến phát ngốc, suy nghĩ một chút lại vui vẻ cười, "Huynh đến giúp, huynh đỡ lên cũng được."Có thể sớm nhìn thấy Nhu nhi thêm một chút, hắn liền cảm thấy hạnh phúc cũng nhiều hơn.Huống chi mấy ngày nay hắn chưa nghỉ ngơi tốt, mở mắt, nhắm mắt đều nghĩ đến nàng, nhớ tới sắp cưới được nàng vào cửa, hưng phấn đến mức không ngủ được, hai mắt cứ mở thao láo.Hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh, suy nghĩ xem vì sao trời chưa sáng, hay là hôm nay trời nhiều mây?Tô Mạt che miệng cười, "Tỷ phu, chúng ta giao tỷ tỷ cho huynh, về sau huynh nhất định phải đối tốt với tỷ ấy..."Vừa nghe thấy câu này, Tần Nguyên Quân lập tức vén vạt áo, quỳ xuống hướng về hai chiếc đèn lồng lớn ở cửa, giơ tay lên thề: "Trời đất chứng giám, ta - Tần Nguyên Quân nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với thê tử, nếu không...""Được rồi, được rồi, hai vị tiểu thư đừng làm khó tân lang nữa, mau vào đi." Nha hoàn hồi môn của đại tiểu thư Minh Ngọc cười đi ra, giải vậy giúp Tần Nguyên Quân.Tô Hinh Nhi nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ đang đau lòng thay tỷ phu đây mà, hì hì, thật là thú vị."Đang nói thì đám người Tô Việt cũng đi đến, đều là mặc đồ mới, vẻ mặt vui vẻ.Vì Tô Việt phải cõng đại tiểu thư lên kiệu, Tần Nguyên Quân càng thêm khách khí với hắn.Cùng Tô Việt cõng đại tiểu thư lên kiệu, mọi người đi theo ai cũng đều rất vui vẻ.Hiện giờ Tô gia đã không có thực quyền, nhưng ân sủng của hoàng đế lại rất nhiều, ban cho rất nhiều vật quý giá cho hai nhà Tô Tần, mặt khác còn có vài thái giám trong cung đến hỗ trợ lo liệu hôn lễ, có thể nói là phong quang vô hạn.(Phong quang vô hạn: cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.)Người đến hôn lễ của Tô gia vô cùng náo nhiệt, có người ăn cỗ ở nhà tân nương rồi lại theo đến nhà tân lang, một bữa trưa, một bữa tối, vô cùng náo nhiệt.Dù công việc bận rộn, Hoàng Phủ Cẩn và Lạc vương, Ngụy vương và mấy vị tiểu hoàng tử đều đến góp vui, đưa lễ vật tới.Trời vừa sáng liền đưa đồ cưới sang Tần gia, đến giờ vẫn chưa xong.Dân chúng vây xem rất đông, nhìn hàng dài đồ cưới, có Ngọc Quan Âm, san hô hồng mà hoàng đế ban tặng, còn có lễ vật của các vị vương gia...

Tần Nguyên Quân gấp gáp đến mức đổ mồ hôi, cúi chào chắp tay thi lễ nói: "Hai vị muội muội tốt, dù hồng bao ít nhiều cũng đã đưa, để cho huynh cưới được tân nương về đi."

Tô Hinh Nhi cười nói: "Tần gia ca ca, huynh đi vào cũng vô ích, dù sao huynh cũng không được cõng tân nương tử, phải để đại cữu cõng ra mới được."

Tần Nguyên Quân cười đến phát ngốc, suy nghĩ một chút lại vui vẻ cười, "Huynh đến giúp, huynh đỡ lên cũng được."

Có thể sớm nhìn thấy Nhu nhi thêm một chút, hắn liền cảm thấy hạnh phúc cũng nhiều hơn.

Huống chi mấy ngày nay hắn chưa nghỉ ngơi tốt, mở mắt, nhắm mắt đều nghĩ đến nàng, nhớ tới sắp cưới được nàng vào cửa, hưng phấn đến mức không ngủ được, hai mắt cứ mở thao láo.

Hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh, suy nghĩ xem vì sao trời chưa sáng, hay là hôm nay trời nhiều mây?

Tô Mạt che miệng cười, "Tỷ phu, chúng ta giao tỷ tỷ cho huynh, về sau huynh nhất định phải đối tốt với tỷ ấy..."

Vừa nghe thấy câu này, Tần Nguyên Quân lập tức vén vạt áo, quỳ xuống hướng về hai chiếc đèn lồng lớn ở cửa, giơ tay lên thề: "Trời đất chứng giám, ta - Tần Nguyên Quân nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với thê tử, nếu không..."

"Được rồi, được rồi, hai vị tiểu thư đừng làm khó tân lang nữa, mau vào đi." Nha hoàn hồi môn của đại tiểu thư Minh Ngọc cười đi ra, giải vậy giúp Tần Nguyên Quân.

Tô Hinh Nhi nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ đang đau lòng thay tỷ phu đây mà, hì hì, thật là thú vị."

Đang nói thì đám người Tô Việt cũng đi đến, đều là mặc đồ mới, vẻ mặt vui vẻ.

Vì Tô Việt phải cõng đại tiểu thư lên kiệu, Tần Nguyên Quân càng thêm khách khí với hắn.

Cùng Tô Việt cõng đại tiểu thư lên kiệu, mọi người đi theo ai cũng đều rất vui vẻ.

Hiện giờ Tô gia đã không có thực quyền, nhưng ân sủng của hoàng đế lại rất nhiều, ban cho rất nhiều vật quý giá cho hai nhà Tô Tần, mặt khác còn có vài thái giám trong cung đến hỗ trợ lo liệu hôn lễ, có thể nói là phong quang vô hạn.

(Phong quang vô hạn: cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.)

Người đến hôn lễ của Tô gia vô cùng náo nhiệt, có người ăn cỗ ở nhà tân nương rồi lại theo đến nhà tân lang, một bữa trưa, một bữa tối, vô cùng náo nhiệt.

Dù công việc bận rộn, Hoàng Phủ Cẩn và Lạc vương, Ngụy vương và mấy vị tiểu hoàng tử đều đến góp vui, đưa lễ vật tới.

Trời vừa sáng liền đưa đồ cưới sang Tần gia, đến giờ vẫn chưa xong.

Dân chúng vây xem rất đông, nhìn hàng dài đồ cưới, có Ngọc Quan Âm, san hô hồng mà hoàng đế ban tặng, còn có lễ vật của các vị vương gia...

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tần Nguyên Quân gấp gáp đến mức đổ mồ hôi, cúi chào chắp tay thi lễ nói: "Hai vị muội muội tốt, dù hồng bao ít nhiều cũng đã đưa, để cho huynh cưới được tân nương về đi."Tô Hinh Nhi cười nói: "Tần gia ca ca, huynh đi vào cũng vô ích, dù sao huynh cũng không được cõng tân nương tử, phải để đại cữu cõng ra mới được."Tần Nguyên Quân cười đến phát ngốc, suy nghĩ một chút lại vui vẻ cười, "Huynh đến giúp, huynh đỡ lên cũng được."Có thể sớm nhìn thấy Nhu nhi thêm một chút, hắn liền cảm thấy hạnh phúc cũng nhiều hơn.Huống chi mấy ngày nay hắn chưa nghỉ ngơi tốt, mở mắt, nhắm mắt đều nghĩ đến nàng, nhớ tới sắp cưới được nàng vào cửa, hưng phấn đến mức không ngủ được, hai mắt cứ mở thao láo.Hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh, suy nghĩ xem vì sao trời chưa sáng, hay là hôm nay trời nhiều mây?Tô Mạt che miệng cười, "Tỷ phu, chúng ta giao tỷ tỷ cho huynh, về sau huynh nhất định phải đối tốt với tỷ ấy..."Vừa nghe thấy câu này, Tần Nguyên Quân lập tức vén vạt áo, quỳ xuống hướng về hai chiếc đèn lồng lớn ở cửa, giơ tay lên thề: "Trời đất chứng giám, ta - Tần Nguyên Quân nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với thê tử, nếu không...""Được rồi, được rồi, hai vị tiểu thư đừng làm khó tân lang nữa, mau vào đi." Nha hoàn hồi môn của đại tiểu thư Minh Ngọc cười đi ra, giải vậy giúp Tần Nguyên Quân.Tô Hinh Nhi nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ đang đau lòng thay tỷ phu đây mà, hì hì, thật là thú vị."Đang nói thì đám người Tô Việt cũng đi đến, đều là mặc đồ mới, vẻ mặt vui vẻ.Vì Tô Việt phải cõng đại tiểu thư lên kiệu, Tần Nguyên Quân càng thêm khách khí với hắn.Cùng Tô Việt cõng đại tiểu thư lên kiệu, mọi người đi theo ai cũng đều rất vui vẻ.Hiện giờ Tô gia đã không có thực quyền, nhưng ân sủng của hoàng đế lại rất nhiều, ban cho rất nhiều vật quý giá cho hai nhà Tô Tần, mặt khác còn có vài thái giám trong cung đến hỗ trợ lo liệu hôn lễ, có thể nói là phong quang vô hạn.(Phong quang vô hạn: cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.)Người đến hôn lễ của Tô gia vô cùng náo nhiệt, có người ăn cỗ ở nhà tân nương rồi lại theo đến nhà tân lang, một bữa trưa, một bữa tối, vô cùng náo nhiệt.Dù công việc bận rộn, Hoàng Phủ Cẩn và Lạc vương, Ngụy vương và mấy vị tiểu hoàng tử đều đến góp vui, đưa lễ vật tới.Trời vừa sáng liền đưa đồ cưới sang Tần gia, đến giờ vẫn chưa xong.Dân chúng vây xem rất đông, nhìn hàng dài đồ cưới, có Ngọc Quan Âm, san hô hồng mà hoàng đế ban tặng, còn có lễ vật của các vị vương gia...

Chương 1638