Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1652
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, nhìn mọi chuyện xảy ra, cười cười: "Tạm thời, hắn không thể chạm đất rồi."Chân chắc chắc gãy rồi!Tô Mạt cười nhẹ nói: "Hắn sẽ không đi đường, phải nhảy bằng một chân."Nàng vẫn có chút lo lắng chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu, không biết bọn họ như thế nào, chỉ lo bọn họ vì chuyện của Tín vương mà có hiềm khích.Trái lại những vị khách đến không hề có thắc mắc gì, cũng không ai dám nghị luận, hiện giờ đã lục đục rời Tô gia đến Tần gia uống rượu mừng rồi.Tô Trì và Tín vương vừa rời đi, cả sảnh đều yên tĩnh trở lại, hơi thở nhẹ nhàng của hai người đều có thể nghe rõ.Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, cảm xúc mềm mại khiến người ta yêu thích không buông, hắn nói khẽ: "Mạt nhi, đại tiểu thư đã thành hôn, chúng ta có thể sớm rời khỏi đây."Hiện giờ việc hắn muốn làm nhất là mang nàng rời khỏi nơi đây, dàn xếp ổn thỏa cho Tô gia, sau đó cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi, chỉ có hai người không có bất kỳ ai quấy rối.Những ngày như vậy, thật là tốt đẹp bao nhiêu.Mái tóc của nàng đã dài thêm rất nhiều, hiện giờ đã có thể búi kiểu Như Vân, đã có phong thái của thiếu nữ, khiến hắn không thể dời mắt.Hắn từ từ cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi hoa nhài, đến trán, rồi đi xuống.Nhịp tim của Tô Mạt tăng nhanh, cuống quít ngăn hắn lại, "Này!"Bọn họ đang ở phòng khách đó, nhiều người nhìn như vậy.Hai má nàng đỏ ửng, cuống quít nhìn xung quanh, hành động này khiến Hoàng Phủ Cẩn bật cười, "Bọn họ đã sớm đi ra ngoài rồi."Lúc này Tô Mạt mới phát hiện người hầu lui ra từ lúc nào không biết, không còn một bóng người.Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tuy nàng vô cùng yêu hắn, cũng dám yêu dám hận, nhưng trước mặt mọi người có hành động thân thiết thì vẫn là miễn đi, nàng cảm thấy đóng cửa trong phòng thì được.Nàng cầm tay hắn: "Hay là chúng ta đi nháo động phòng đi."Nghĩ lại chuyện này cũng vui, mà quan trọng hơn là nhìn xem tỷ tỷ và tỷ phu thế nào, không nên để Tín vương ảnh hưởng thì tốt.Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm nàng, nhìn trái nhìn phải, khiến hai má của Tô Mạt càng đỏ hơn."Có đi hay không?" Nàng giả vờ tức giận lườm hắn một cái, nàng cũng không phải là nương tử, có cái gì đẹp mà nhìn?Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Chuyện động phòng là chuyện của hai người, nhiều người xem không có ý nghĩa, chúng ta sớm thành thân, tự mình động phòng là được."
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, nhìn mọi chuyện xảy ra, cười cười: "Tạm thời, hắn không thể chạm đất rồi."
Chân chắc chắc gãy rồi!
Tô Mạt cười nhẹ nói: "Hắn sẽ không đi đường, phải nhảy bằng một chân."
Nàng vẫn có chút lo lắng chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu, không biết bọn họ như thế nào, chỉ lo bọn họ vì chuyện của Tín vương mà có hiềm khích.
Trái lại những vị khách đến không hề có thắc mắc gì, cũng không ai dám nghị luận, hiện giờ đã lục đục rời Tô gia đến Tần gia uống rượu mừng rồi.
Tô Trì và Tín vương vừa rời đi, cả sảnh đều yên tĩnh trở lại, hơi thở nhẹ nhàng của hai người đều có thể nghe rõ.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, cảm xúc mềm mại khiến người ta yêu thích không buông, hắn nói khẽ: "Mạt nhi, đại tiểu thư đã thành hôn, chúng ta có thể sớm rời khỏi đây."
Hiện giờ việc hắn muốn làm nhất là mang nàng rời khỏi nơi đây, dàn xếp ổn thỏa cho Tô gia, sau đó cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi, chỉ có hai người không có bất kỳ ai quấy rối.
Những ngày như vậy, thật là tốt đẹp bao nhiêu.
Mái tóc của nàng đã dài thêm rất nhiều, hiện giờ đã có thể búi kiểu Như Vân, đã có phong thái của thiếu nữ, khiến hắn không thể dời mắt.
Hắn từ từ cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi hoa nhài, đến trán, rồi đi xuống.
Nhịp tim của Tô Mạt tăng nhanh, cuống quít ngăn hắn lại, "Này!"
Bọn họ đang ở phòng khách đó, nhiều người nhìn như vậy.
Hai má nàng đỏ ửng, cuống quít nhìn xung quanh, hành động này khiến Hoàng Phủ Cẩn bật cười, "Bọn họ đã sớm đi ra ngoài rồi."
Lúc này Tô Mạt mới phát hiện người hầu lui ra từ lúc nào không biết, không còn một bóng người.
Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tuy nàng vô cùng yêu hắn, cũng dám yêu dám hận, nhưng trước mặt mọi người có hành động thân thiết thì vẫn là miễn đi, nàng cảm thấy đóng cửa trong phòng thì được.
Nàng cầm tay hắn: "Hay là chúng ta đi nháo động phòng đi."
Nghĩ lại chuyện này cũng vui, mà quan trọng hơn là nhìn xem tỷ tỷ và tỷ phu thế nào, không nên để Tín vương ảnh hưởng thì tốt.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm nàng, nhìn trái nhìn phải, khiến hai má của Tô Mạt càng đỏ hơn.
"Có đi hay không?" Nàng giả vờ tức giận lườm hắn một cái, nàng cũng không phải là nương tử, có cái gì đẹp mà nhìn?
Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Chuyện động phòng là chuyện của hai người, nhiều người xem không có ý nghĩa, chúng ta sớm thành thân, tự mình động phòng là được."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, nhìn mọi chuyện xảy ra, cười cười: "Tạm thời, hắn không thể chạm đất rồi."Chân chắc chắc gãy rồi!Tô Mạt cười nhẹ nói: "Hắn sẽ không đi đường, phải nhảy bằng một chân."Nàng vẫn có chút lo lắng chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu, không biết bọn họ như thế nào, chỉ lo bọn họ vì chuyện của Tín vương mà có hiềm khích.Trái lại những vị khách đến không hề có thắc mắc gì, cũng không ai dám nghị luận, hiện giờ đã lục đục rời Tô gia đến Tần gia uống rượu mừng rồi.Tô Trì và Tín vương vừa rời đi, cả sảnh đều yên tĩnh trở lại, hơi thở nhẹ nhàng của hai người đều có thể nghe rõ.Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt, cảm xúc mềm mại khiến người ta yêu thích không buông, hắn nói khẽ: "Mạt nhi, đại tiểu thư đã thành hôn, chúng ta có thể sớm rời khỏi đây."Hiện giờ việc hắn muốn làm nhất là mang nàng rời khỏi nơi đây, dàn xếp ổn thỏa cho Tô gia, sau đó cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi, chỉ có hai người không có bất kỳ ai quấy rối.Những ngày như vậy, thật là tốt đẹp bao nhiêu.Mái tóc của nàng đã dài thêm rất nhiều, hiện giờ đã có thể búi kiểu Như Vân, đã có phong thái của thiếu nữ, khiến hắn không thể dời mắt.Hắn từ từ cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi hoa nhài, đến trán, rồi đi xuống.Nhịp tim của Tô Mạt tăng nhanh, cuống quít ngăn hắn lại, "Này!"Bọn họ đang ở phòng khách đó, nhiều người nhìn như vậy.Hai má nàng đỏ ửng, cuống quít nhìn xung quanh, hành động này khiến Hoàng Phủ Cẩn bật cười, "Bọn họ đã sớm đi ra ngoài rồi."Lúc này Tô Mạt mới phát hiện người hầu lui ra từ lúc nào không biết, không còn một bóng người.Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tuy nàng vô cùng yêu hắn, cũng dám yêu dám hận, nhưng trước mặt mọi người có hành động thân thiết thì vẫn là miễn đi, nàng cảm thấy đóng cửa trong phòng thì được.Nàng cầm tay hắn: "Hay là chúng ta đi nháo động phòng đi."Nghĩ lại chuyện này cũng vui, mà quan trọng hơn là nhìn xem tỷ tỷ và tỷ phu thế nào, không nên để Tín vương ảnh hưởng thì tốt.Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm nàng, nhìn trái nhìn phải, khiến hai má của Tô Mạt càng đỏ hơn."Có đi hay không?" Nàng giả vờ tức giận lườm hắn một cái, nàng cũng không phải là nương tử, có cái gì đẹp mà nhìn?Hoàng Phủ Cẩn cười nói: "Chuyện động phòng là chuyện của hai người, nhiều người xem không có ý nghĩa, chúng ta sớm thành thân, tự mình động phòng là được."