Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1653
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nhưng mà đôi mắt nàng long lanh như nước, nếu nó là tức giận thì lại như đang dụ dỗ hắn, tim hắn rung động, hôn xuống gò má của nàng, ôm lấy nàng, cười nói: "Được rồi, chúng ta đi nhìn một cái."Ngày hôm sau từ trong cung liền truyền tới lệnh xử lý Tín vương, hoàng đế đã chuyển từ giam lỏng sang nhốt, để hắn ở trong một tiểu viện của vương phủ, không có mệnh lệnh của hoàng đó, không được bước ra ngoài nửa bước, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm hỏi.Toàn bộ việc này do Ngụy vương phụ trách.Mặc khác cũng ban một chiếu chỉ tới Tô gia, hoàng đế phái người ở Trữ Châu sửa chữa lại Phủ Quốc Công, cho phép Tô gia tùy thời rời khỏi kinh thành, cáo lão hồi hương.Trong lúc này, từ trên xuống dưới ở Tô gia đều cực kỳ vui mừng, Tô Mạt bắt đầu phân phó bọn hạ nhân tiếp tục chuẩn bị, những đồ có thể mang đi đều đã mang đi trước, dù sao cũng sẽ không thường xuyên trở về kinh thành.Những đồ yêu thích của mọi người đều đã mang đi hết rồi.Nếu hoàng đế có thể cho phép phụ thân bỏ xuống quyền lực, như vậy cũng đỡ khiến phụ thân và bà nội phải vất vả, dù sao lá rụng về cội, Trữ Châu là tổ nghiệp của Tô gia, từ đường cũng được đặt ở đó.Nếu để bọn họ đi Tây Vực cùng nàng, bọn họ sẽ không quen.Hoàng đế đã chiếu cáo thiên hạ, cho phép Tô gia trở về Trữ Châu, sẽ không gây khó dễ nữa, Tô gia có khả năng bảo vệ yên bình lâu dài, chỉ cần an phận không đi theo con đường làm quan nữa là được.Đến ngày Tô Nhu Nhi cùng Tần Nguyên Quân trở lại nhà mẹ đẻ, Tô Nhân Vũ mở tiệc rượu, nhưng không mời khách, chỉ có một vị khách quý là con rể.Tô Mạt quan sát thấy Tần Nguyên Quân không có gì khác lại, sắc mặt của tỷ tỷ cũng rất hạnh phúc, không nhìn thấy có gì là không ổn.Tối hôm đó, nàng và Hoàng Phủ Cẩn vốn định đi nháo động phòng, kết quả phát hiện, ngoài cửa đã có nhiều người, bọn họ đã tới trễ.Lại không dám chạy lên nóc nhà vén ngói rình xem, cho nên đành phải rời đi, để hai người có không gian riêng của họ.Sau tiệc rượu, khi Tần Nguyên Quân và Tô Nhu Nhu đi thỉnh an lão phu nhân, khi đó, hắn thật cẩn thận đỡ nàng, không nói gì nhưng cẩn thận chăm sóc nàng.Khiến mấy nha hoàn bên dưới đều che miệng cười.Nhìn hắn sủng ái kiều thê như vậy, lão phu nhân cực kỳ vui mừng, cảm thấy an tâm khi đem cháu gái giao cho Tần gia.Sau khi thỉnh an, Tần Nguyên Quân liền đi nói chuyện với Tô Nhân Vũ và Tô Việt, còn Tô Nhu Nhi ở lại phòng lão phu nhân trò chuyện với hai muội muội và Kim Kết.
Tô Mạt hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nhưng mà đôi mắt nàng long lanh như nước, nếu nó là tức giận thì lại như đang dụ dỗ hắn, tim hắn rung động, hôn xuống gò má của nàng, ôm lấy nàng, cười nói: "Được rồi, chúng ta đi nhìn một cái."
Ngày hôm sau từ trong cung liền truyền tới lệnh xử lý Tín vương, hoàng đế đã chuyển từ giam lỏng sang nhốt, để hắn ở trong một tiểu viện của vương phủ, không có mệnh lệnh của hoàng đó, không được bước ra ngoài nửa bước, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm hỏi.
Toàn bộ việc này do Ngụy vương phụ trách.
Mặc khác cũng ban một chiếu chỉ tới Tô gia, hoàng đế phái người ở Trữ Châu sửa chữa lại Phủ Quốc Công, cho phép Tô gia tùy thời rời khỏi kinh thành, cáo lão hồi hương.
Trong lúc này, từ trên xuống dưới ở Tô gia đều cực kỳ vui mừng, Tô Mạt bắt đầu phân phó bọn hạ nhân tiếp tục chuẩn bị, những đồ có thể mang đi đều đã mang đi trước, dù sao cũng sẽ không thường xuyên trở về kinh thành.
Những đồ yêu thích của mọi người đều đã mang đi hết rồi.
Nếu hoàng đế có thể cho phép phụ thân bỏ xuống quyền lực, như vậy cũng đỡ khiến phụ thân và bà nội phải vất vả, dù sao lá rụng về cội, Trữ Châu là tổ nghiệp của Tô gia, từ đường cũng được đặt ở đó.
Nếu để bọn họ đi Tây Vực cùng nàng, bọn họ sẽ không quen.
Hoàng đế đã chiếu cáo thiên hạ, cho phép Tô gia trở về Trữ Châu, sẽ không gây khó dễ nữa, Tô gia có khả năng bảo vệ yên bình lâu dài, chỉ cần an phận không đi theo con đường làm quan nữa là được.
Đến ngày Tô Nhu Nhi cùng Tần Nguyên Quân trở lại nhà mẹ đẻ, Tô Nhân Vũ mở tiệc rượu, nhưng không mời khách, chỉ có một vị khách quý là con rể.
Tô Mạt quan sát thấy Tần Nguyên Quân không có gì khác lại, sắc mặt của tỷ tỷ cũng rất hạnh phúc, không nhìn thấy có gì là không ổn.
Tối hôm đó, nàng và Hoàng Phủ Cẩn vốn định đi nháo động phòng, kết quả phát hiện, ngoài cửa đã có nhiều người, bọn họ đã tới trễ.
Lại không dám chạy lên nóc nhà vén ngói rình xem, cho nên đành phải rời đi, để hai người có không gian riêng của họ.
Sau tiệc rượu, khi Tần Nguyên Quân và Tô Nhu Nhu đi thỉnh an lão phu nhân, khi đó, hắn thật cẩn thận đỡ nàng, không nói gì nhưng cẩn thận chăm sóc nàng.
Khiến mấy nha hoàn bên dưới đều che miệng cười.
Nhìn hắn sủng ái kiều thê như vậy, lão phu nhân cực kỳ vui mừng, cảm thấy an tâm khi đem cháu gái giao cho Tần gia.
Sau khi thỉnh an, Tần Nguyên Quân liền đi nói chuyện với Tô Nhân Vũ và Tô Việt, còn Tô Nhu Nhi ở lại phòng lão phu nhân trò chuyện với hai muội muội và Kim Kết.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nhưng mà đôi mắt nàng long lanh như nước, nếu nó là tức giận thì lại như đang dụ dỗ hắn, tim hắn rung động, hôn xuống gò má của nàng, ôm lấy nàng, cười nói: "Được rồi, chúng ta đi nhìn một cái."Ngày hôm sau từ trong cung liền truyền tới lệnh xử lý Tín vương, hoàng đế đã chuyển từ giam lỏng sang nhốt, để hắn ở trong một tiểu viện của vương phủ, không có mệnh lệnh của hoàng đó, không được bước ra ngoài nửa bước, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm hỏi.Toàn bộ việc này do Ngụy vương phụ trách.Mặc khác cũng ban một chiếu chỉ tới Tô gia, hoàng đế phái người ở Trữ Châu sửa chữa lại Phủ Quốc Công, cho phép Tô gia tùy thời rời khỏi kinh thành, cáo lão hồi hương.Trong lúc này, từ trên xuống dưới ở Tô gia đều cực kỳ vui mừng, Tô Mạt bắt đầu phân phó bọn hạ nhân tiếp tục chuẩn bị, những đồ có thể mang đi đều đã mang đi trước, dù sao cũng sẽ không thường xuyên trở về kinh thành.Những đồ yêu thích của mọi người đều đã mang đi hết rồi.Nếu hoàng đế có thể cho phép phụ thân bỏ xuống quyền lực, như vậy cũng đỡ khiến phụ thân và bà nội phải vất vả, dù sao lá rụng về cội, Trữ Châu là tổ nghiệp của Tô gia, từ đường cũng được đặt ở đó.Nếu để bọn họ đi Tây Vực cùng nàng, bọn họ sẽ không quen.Hoàng đế đã chiếu cáo thiên hạ, cho phép Tô gia trở về Trữ Châu, sẽ không gây khó dễ nữa, Tô gia có khả năng bảo vệ yên bình lâu dài, chỉ cần an phận không đi theo con đường làm quan nữa là được.Đến ngày Tô Nhu Nhi cùng Tần Nguyên Quân trở lại nhà mẹ đẻ, Tô Nhân Vũ mở tiệc rượu, nhưng không mời khách, chỉ có một vị khách quý là con rể.Tô Mạt quan sát thấy Tần Nguyên Quân không có gì khác lại, sắc mặt của tỷ tỷ cũng rất hạnh phúc, không nhìn thấy có gì là không ổn.Tối hôm đó, nàng và Hoàng Phủ Cẩn vốn định đi nháo động phòng, kết quả phát hiện, ngoài cửa đã có nhiều người, bọn họ đã tới trễ.Lại không dám chạy lên nóc nhà vén ngói rình xem, cho nên đành phải rời đi, để hai người có không gian riêng của họ.Sau tiệc rượu, khi Tần Nguyên Quân và Tô Nhu Nhu đi thỉnh an lão phu nhân, khi đó, hắn thật cẩn thận đỡ nàng, không nói gì nhưng cẩn thận chăm sóc nàng.Khiến mấy nha hoàn bên dưới đều che miệng cười.Nhìn hắn sủng ái kiều thê như vậy, lão phu nhân cực kỳ vui mừng, cảm thấy an tâm khi đem cháu gái giao cho Tần gia.Sau khi thỉnh an, Tần Nguyên Quân liền đi nói chuyện với Tô Nhân Vũ và Tô Việt, còn Tô Nhu Nhi ở lại phòng lão phu nhân trò chuyện với hai muội muội và Kim Kết.