Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1658
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không hề gây hại gì cho hắn.Hơn nữa tay phải và tay trái của hắn là hai loại dược khác nhau, một loại không có độc, có khả năng phối hợp với những dược khác, ví dụ như hộp phấn này.Còn một loại là kịch độc, ở một mức độ nào đó có thể lấy độc trị độc, phá giải độc dược của kẻ địch.Khi ở địa cung, cũng vì lý do này mà khi dính độc dược của Vu Hận Sinh nhưng hắn vẫn bình an vô sự.Tô Mạt dùng đầu ngón tay lấy một ít phấn, hồng nhạt, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay rồi mở ra, vỗ lên hai má.Lấy kính thủy ngân nhìn thử, quả nhiên là cả gương mặt đều trở nên sáng sủa, khiến người khác phải kinh ngạc.Hồ Tú Hồng này, bản thân không để ý đến ăn mặc mà lại thích nghich mấy thứ này.Nàng dùng thử rồi bảo Lan Nhược truyền tin cho A Lý, bảo hắn nói với Tú Hồng làm nhiều loại phấn son này một chút, sau này nàng có chỗ cần dùng đến.Không lâu sau, Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới gấp gáp về đến nơi, cả hai đều đang mặc y phục vào triều của các vương gia chưa kịp thay xuống.Hoàng Phủ Giới có vẻ vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ bí mật, vô cùng kích động.Sở dĩ Tô Mạt muốn hắn tới, là vì muốn bắt bạch y nhân, tốt nhất là nên để cho cả hoàng đế biết, nếu không ông ta lại nghĩ rằng nàng và Hoàng Phủ Cẩn có thế lực riêng.Có Hoàng Phủ Giới ra tay, hắn dẫn theo những người giỏi nhất và ám vệ trong cung, như vậy nàng có thể không cần để người của mình ra tay, chẳng quả chỉ là mang theo mấy người Lan Nhược, A Lý, Lưu Vân, những người khác sẽ không xuất hiện.Nhưng người này hoàng đế đều biết, cũng sẽ không dẫn tới phiền toái.Tróc nã bạch y nhân trong kinh thành cũng là điều có lợi với hoàng đế, khiến cho ông không cần lo lắng, có thể khống chế tốt trị an của kinh thành.Tô Mạt sai người mang y phục đến cho hai người họ thay, tuy rằng mặc y phục vào triều rất anh tuấn, nhưng như vậy thì khá là mệt, vẫn là thay y phục dạ hành tốt hơn nhiều.Vừa nhìn thấy y phục dạ hành, Hoàng Phủ Giới càng thêm kích động, "Chúng ta đi làm trộm sao? Đến chỗ nào trộm đây?"Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Trộm cái đầu ngươi ý, ngươi dẫn bao nhiêu người theo?"Hoàng Phủ Giới nhẩm tính, "Gần trăm người đi."Tô Mạt nghĩ như vậy cũng đủ rồi, người của mình cũng có khả năng âm thầm hỗ trợ.Chủ yếu là chuẩn bị tốt, bọn họ phải buộc được bạch y nhân đi ra ngoài, để bọn chúng bước ra sáng, như vậy sẽ không phải là đối thủ của quan binh, trăm tên cùng bắn, dù là cao thủ cũng phải kiêng dè, huống chi bọn chúng còn đang phải chạy trốn.
Không hề gây hại gì cho hắn.
Hơn nữa tay phải và tay trái của hắn là hai loại dược khác nhau, một loại
không có độc, có khả năng phối hợp với những dược khác, ví dụ như hộp
phấn này.
Còn một loại là kịch độc, ở một mức độ nào đó có thể lấy độc trị độc, phá giải độc dược của kẻ địch.
Khi ở địa cung, cũng vì lý do này mà khi dính độc dược của Vu Hận Sinh nhưng hắn vẫn bình an vô sự.
Tô Mạt dùng đầu ngón tay lấy một ít phấn, hồng nhạt, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay rồi mở ra, vỗ lên hai má.
Lấy kính thủy ngân nhìn thử, quả nhiên là cả gương mặt đều trở nên sáng sủa, khiến người khác phải kinh ngạc.
Hồ Tú Hồng này, bản thân không để ý đến ăn mặc mà lại thích nghich mấy thứ này.
Nàng dùng thử rồi bảo Lan Nhược truyền tin cho A Lý, bảo hắn nói với Tú Hồng làm nhiều loại phấn son này một chút, sau này nàng có chỗ cần dùng đến.
Không lâu sau, Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới gấp gáp về đến nơi, cả hai đều đang mặc y phục vào triều của các vương gia chưa kịp thay xuống.
Hoàng Phủ Giới có vẻ vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ bí mật, vô cùng kích động.
Sở dĩ Tô Mạt muốn hắn tới, là vì muốn bắt bạch y nhân, tốt nhất là nên để
cho cả hoàng đế biết, nếu không ông ta lại nghĩ rằng nàng và Hoàng Phủ
Cẩn có thế lực riêng.
Có Hoàng Phủ Giới ra tay, hắn dẫn theo
những người giỏi nhất và ám vệ trong cung, như vậy nàng có thể không cần để người của mình ra tay, chẳng quả chỉ là mang theo mấy người Lan
Nhược, A Lý, Lưu Vân, những người khác sẽ không xuất hiện.
Nhưng người này hoàng đế đều biết, cũng sẽ không dẫn tới phiền toái.
Tróc nã bạch y nhân trong kinh thành cũng là điều có lợi với hoàng đế, khiến cho ông không cần lo lắng, có thể khống chế tốt trị an của kinh thành.
Tô Mạt sai người mang y phục đến cho hai người họ thay, tuy rằng mặc y
phục vào triều rất anh tuấn, nhưng như vậy thì khá là mệt, vẫn là thay y phục dạ hành tốt hơn nhiều.
Vừa nhìn thấy y phục dạ hành, Hoàng Phủ Giới càng thêm kích động, "Chúng ta đi làm trộm sao? Đến chỗ nào trộm đây?"
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Trộm cái đầu ngươi ý, ngươi dẫn bao nhiêu người theo?"
Hoàng Phủ Giới nhẩm tính, "Gần trăm người đi."
Tô Mạt nghĩ như vậy cũng đủ rồi, người của mình cũng có khả năng âm thầm hỗ trợ.
Chủ yếu là chuẩn bị tốt, bọn họ phải buộc được bạch y nhân đi ra ngoài, để
bọn chúng bước ra sáng, như vậy sẽ không phải là đối thủ của quan binh,
trăm tên cùng bắn, dù là cao thủ cũng phải kiêng dè, huống chi bọn chúng còn đang phải chạy trốn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không hề gây hại gì cho hắn.Hơn nữa tay phải và tay trái của hắn là hai loại dược khác nhau, một loại không có độc, có khả năng phối hợp với những dược khác, ví dụ như hộp phấn này.Còn một loại là kịch độc, ở một mức độ nào đó có thể lấy độc trị độc, phá giải độc dược của kẻ địch.Khi ở địa cung, cũng vì lý do này mà khi dính độc dược của Vu Hận Sinh nhưng hắn vẫn bình an vô sự.Tô Mạt dùng đầu ngón tay lấy một ít phấn, hồng nhạt, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay rồi mở ra, vỗ lên hai má.Lấy kính thủy ngân nhìn thử, quả nhiên là cả gương mặt đều trở nên sáng sủa, khiến người khác phải kinh ngạc.Hồ Tú Hồng này, bản thân không để ý đến ăn mặc mà lại thích nghich mấy thứ này.Nàng dùng thử rồi bảo Lan Nhược truyền tin cho A Lý, bảo hắn nói với Tú Hồng làm nhiều loại phấn son này một chút, sau này nàng có chỗ cần dùng đến.Không lâu sau, Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới gấp gáp về đến nơi, cả hai đều đang mặc y phục vào triều của các vương gia chưa kịp thay xuống.Hoàng Phủ Giới có vẻ vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ bí mật, vô cùng kích động.Sở dĩ Tô Mạt muốn hắn tới, là vì muốn bắt bạch y nhân, tốt nhất là nên để cho cả hoàng đế biết, nếu không ông ta lại nghĩ rằng nàng và Hoàng Phủ Cẩn có thế lực riêng.Có Hoàng Phủ Giới ra tay, hắn dẫn theo những người giỏi nhất và ám vệ trong cung, như vậy nàng có thể không cần để người của mình ra tay, chẳng quả chỉ là mang theo mấy người Lan Nhược, A Lý, Lưu Vân, những người khác sẽ không xuất hiện.Nhưng người này hoàng đế đều biết, cũng sẽ không dẫn tới phiền toái.Tróc nã bạch y nhân trong kinh thành cũng là điều có lợi với hoàng đế, khiến cho ông không cần lo lắng, có thể khống chế tốt trị an của kinh thành.Tô Mạt sai người mang y phục đến cho hai người họ thay, tuy rằng mặc y phục vào triều rất anh tuấn, nhưng như vậy thì khá là mệt, vẫn là thay y phục dạ hành tốt hơn nhiều.Vừa nhìn thấy y phục dạ hành, Hoàng Phủ Giới càng thêm kích động, "Chúng ta đi làm trộm sao? Đến chỗ nào trộm đây?"Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Trộm cái đầu ngươi ý, ngươi dẫn bao nhiêu người theo?"Hoàng Phủ Giới nhẩm tính, "Gần trăm người đi."Tô Mạt nghĩ như vậy cũng đủ rồi, người của mình cũng có khả năng âm thầm hỗ trợ.Chủ yếu là chuẩn bị tốt, bọn họ phải buộc được bạch y nhân đi ra ngoài, để bọn chúng bước ra sáng, như vậy sẽ không phải là đối thủ của quan binh, trăm tên cùng bắn, dù là cao thủ cũng phải kiêng dè, huống chi bọn chúng còn đang phải chạy trốn.