Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1659
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nói thêm vài câu với Hoàng Phủ Giới, muốn hắn chuẩn bị tốt vòng vây bên ngoài.Hoàng Phủ Giới bật cười, "Không cần nói, ta đã sớm chuẩn bị, những điều này nhị ca đã sớm hướng dẫn cho ta."Tô Mạt thấy mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, bàn bạc thêm một chút với Hoàng Phủ Cẩn, sau đó đưa ba viên phích lịch đạn mới nghiên cứu cho hắn.Hoàng Phủ Giới thấy được liền đòi, "Cho ta vài viên đi."Tô Mạt không đồng ý, tiểu tử này tính tình nóng nảy, cầm trong tay không nổ đến chỗ bạch y nhân ngược lại có khi lại khiến mọi người cùng ngã xuống, quá là dọa người rồi.Nàng để cho Hoàng Phủ Giới đi trước cùng với đám người Lan Nhược, nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến chào Diệp Tri Vân một tiếng.Không ngờ rằng tỷ muội Nhạc Phong Nhi đang hầu hạ Diệp Tri Vân, bưng canh đến cho ông uống.Nhìn thấy hai người họ đến, Nhạc Phong Nhi hành lễ, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.Nhạc Lâm Nhi lại tức giận thở phì phì, "Canh do tỷ tỷ của ta hầm, chẳng lẽ có thể tùy tiện cho người khác uống sao. Có người không uống, tất nhiên sẽ có người khác uống. Diệp công công còn khen tay nghề của tỷ tỷ càng ngày càng tốt."Tô Mạt không so đo với nàng ta, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong phòng, thông báo cho Diệp Tri Vân một câu.Diệp Tri Vân nghe xong, dặn hai người phải cẩn thận, "Hai đứa đều đã lớn, việc này tự lo liệu được, ta cũng không để ý đến nữa." Dừng một chút ông nói thêm, "Ta để cho hai tỷ muội kia đi theo Hồ tiên sinh học một chút, các con nhìn thử xem an bài thế nào."Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cha nuôi cứ nói một tiếng với Hồ tiên sinh là được rồi."Diệp Tri Vân hừ một tiếng, "Ta biết là phải nói một tiếng với Hồ tiên sinh rồi. Nhưng nghe rồi có làm theo hay không, làm như thế nào, lại không giống nhau. Con và nha đầu kia nói một tiếng vẫn tốt hơn là ta. Ta đã nói nhiều lần, ông ấy cũng đáp ứng nhưng cũng chỉ cho nha đầu kia vào quyển sách thì có thể học được cái gì? Các ngươi chê ta dài dòng, ta nghĩ rằng hai tỷ muội kia có khả năng bảo vệ chính mình, thì về sau không cần đi theo các ngươi, tất nhiên sẽ không bị chịu thiệt thòi, tránh cho các ngươi đến làm phiền ta."Tô Mạt mím môi cười nhẹ, ông cũng biết là bọn họ không muốn gặp hai tỷ muội kia.Còn không phải là chuyện tốt ông ban cho.Tô Mạt nói: "Cha nuôi yên tâm, con đã nói qua với Hồ phu nhân, để cho tiên sinh dạy cho các nàng. Các nàng học y thuật liền có thể nuôi sống chính mình, học được nhiều thì càng bảo vệ được bản thân."Diệp Tri Vân cười, "Vẫn là nha đầu hiểu chuyện."Nói xong liền vẫy tay, bảo bọn họ bận gì thì cứ đi là đi, không cần đến nói với ông, ông cũng bận rộn vô cùng.Hoàng Phủ Cẩn sợ Mạt nhi xảy ra chuyện, dù sao đây là đi vây quét hang ổ của bạch y nhân, những người này đều tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn nào.
Tô Mạt nói thêm vài câu với Hoàng Phủ Giới, muốn hắn chuẩn bị tốt vòng vây bên ngoài.
Hoàng Phủ Giới bật cười, "Không cần nói, ta đã sớm chuẩn bị, những điều này nhị ca đã sớm hướng dẫn cho ta."
Tô Mạt thấy mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, bàn bạc thêm một chút với Hoàng
Phủ Cẩn, sau đó đưa ba viên phích lịch đạn mới nghiên cứu cho hắn.
Hoàng Phủ Giới thấy được liền đòi, "Cho ta vài viên đi."
Tô Mạt không đồng ý, tiểu tử này tính tình nóng nảy, cầm trong tay không
nổ đến chỗ bạch y nhân ngược lại có khi lại khiến mọi người cùng ngã
xuống, quá là dọa người rồi.
Nàng để cho Hoàng Phủ Giới đi trước cùng với đám người Lan Nhược, nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến chào Diệp Tri Vân một tiếng.
Không ngờ rằng tỷ muội Nhạc Phong Nhi đang hầu hạ Diệp Tri Vân, bưng canh đến cho ông uống.
Nhìn thấy hai người họ đến, Nhạc Phong Nhi hành lễ, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.
Nhạc Lâm Nhi lại tức giận thở phì phì, "Canh do tỷ tỷ của ta hầm, chẳng lẽ
có thể tùy tiện cho người khác uống sao. Có người không uống, tất nhiên
sẽ có người khác uống. Diệp công công còn khen tay nghề của tỷ tỷ càng
ngày càng tốt."
Tô Mạt không so đo với nàng ta, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong phòng, thông báo cho Diệp Tri Vân một câu.
Diệp Tri Vân nghe xong, dặn hai người phải cẩn thận, "Hai đứa đều đã lớn,
việc này tự lo liệu được, ta cũng không để ý đến nữa." Dừng một chút ông nói thêm, "Ta để cho hai tỷ muội kia đi theo Hồ tiên sinh học một chút, các con nhìn thử xem an bài thế nào."
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cha nuôi cứ nói một tiếng với Hồ tiên sinh là được rồi."
Diệp Tri Vân hừ một tiếng, "Ta biết là phải nói một tiếng với Hồ tiên sinh
rồi. Nhưng nghe rồi có làm theo hay không, làm như thế nào, lại không
giống nhau. Con và nha đầu kia nói một tiếng vẫn tốt hơn là ta. Ta đã
nói nhiều lần, ông ấy cũng đáp ứng nhưng cũng chỉ cho nha đầu kia vào
quyển sách thì có thể học được cái gì? Các ngươi chê ta dài dòng, ta
nghĩ rằng hai tỷ muội kia có khả năng bảo vệ chính mình, thì về sau
không cần đi theo các ngươi, tất nhiên sẽ không bị chịu thiệt thòi,
tránh cho các ngươi đến làm phiền ta."
Tô Mạt mím môi cười nhẹ, ông cũng biết là bọn họ không muốn gặp hai tỷ muội kia.
Còn không phải là chuyện tốt ông ban cho.
Tô Mạt nói: "Cha nuôi yên tâm, con đã nói qua với Hồ phu nhân, để cho tiên sinh dạy cho các nàng. Các nàng học y thuật liền có thể nuôi sống chính mình, học được nhiều thì càng bảo vệ được bản thân."
Diệp Tri Vân cười, "Vẫn là nha đầu hiểu chuyện."
Nói xong liền vẫy tay, bảo bọn họ bận gì thì cứ đi là đi, không cần đến nói với ông, ông cũng bận rộn vô cùng.
Hoàng Phủ Cẩn sợ Mạt nhi xảy ra chuyện, dù sao đây là đi vây quét hang ổ của
bạch y nhân, những người này đều tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn
nào.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nói thêm vài câu với Hoàng Phủ Giới, muốn hắn chuẩn bị tốt vòng vây bên ngoài.Hoàng Phủ Giới bật cười, "Không cần nói, ta đã sớm chuẩn bị, những điều này nhị ca đã sớm hướng dẫn cho ta."Tô Mạt thấy mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, bàn bạc thêm một chút với Hoàng Phủ Cẩn, sau đó đưa ba viên phích lịch đạn mới nghiên cứu cho hắn.Hoàng Phủ Giới thấy được liền đòi, "Cho ta vài viên đi."Tô Mạt không đồng ý, tiểu tử này tính tình nóng nảy, cầm trong tay không nổ đến chỗ bạch y nhân ngược lại có khi lại khiến mọi người cùng ngã xuống, quá là dọa người rồi.Nàng để cho Hoàng Phủ Giới đi trước cùng với đám người Lan Nhược, nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến chào Diệp Tri Vân một tiếng.Không ngờ rằng tỷ muội Nhạc Phong Nhi đang hầu hạ Diệp Tri Vân, bưng canh đến cho ông uống.Nhìn thấy hai người họ đến, Nhạc Phong Nhi hành lễ, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.Nhạc Lâm Nhi lại tức giận thở phì phì, "Canh do tỷ tỷ của ta hầm, chẳng lẽ có thể tùy tiện cho người khác uống sao. Có người không uống, tất nhiên sẽ có người khác uống. Diệp công công còn khen tay nghề của tỷ tỷ càng ngày càng tốt."Tô Mạt không so đo với nàng ta, cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong phòng, thông báo cho Diệp Tri Vân một câu.Diệp Tri Vân nghe xong, dặn hai người phải cẩn thận, "Hai đứa đều đã lớn, việc này tự lo liệu được, ta cũng không để ý đến nữa." Dừng một chút ông nói thêm, "Ta để cho hai tỷ muội kia đi theo Hồ tiên sinh học một chút, các con nhìn thử xem an bài thế nào."Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cha nuôi cứ nói một tiếng với Hồ tiên sinh là được rồi."Diệp Tri Vân hừ một tiếng, "Ta biết là phải nói một tiếng với Hồ tiên sinh rồi. Nhưng nghe rồi có làm theo hay không, làm như thế nào, lại không giống nhau. Con và nha đầu kia nói một tiếng vẫn tốt hơn là ta. Ta đã nói nhiều lần, ông ấy cũng đáp ứng nhưng cũng chỉ cho nha đầu kia vào quyển sách thì có thể học được cái gì? Các ngươi chê ta dài dòng, ta nghĩ rằng hai tỷ muội kia có khả năng bảo vệ chính mình, thì về sau không cần đi theo các ngươi, tất nhiên sẽ không bị chịu thiệt thòi, tránh cho các ngươi đến làm phiền ta."Tô Mạt mím môi cười nhẹ, ông cũng biết là bọn họ không muốn gặp hai tỷ muội kia.Còn không phải là chuyện tốt ông ban cho.Tô Mạt nói: "Cha nuôi yên tâm, con đã nói qua với Hồ phu nhân, để cho tiên sinh dạy cho các nàng. Các nàng học y thuật liền có thể nuôi sống chính mình, học được nhiều thì càng bảo vệ được bản thân."Diệp Tri Vân cười, "Vẫn là nha đầu hiểu chuyện."Nói xong liền vẫy tay, bảo bọn họ bận gì thì cứ đi là đi, không cần đến nói với ông, ông cũng bận rộn vô cùng.Hoàng Phủ Cẩn sợ Mạt nhi xảy ra chuyện, dù sao đây là đi vây quét hang ổ của bạch y nhân, những người này đều tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn nào.