Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1663
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vừa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cùng với mấy thủ hạ nhảy đến chỗ bức tường bị sập.Lưu Vân và mấy người khác nhanh chóng thắp đèn lên, chiếu sáng cả một vùng.Mọi người nhanh chóng đem đan dược phòng độc nuốt xuống, cũng mang theo mặt nạ phòng độc mà Tô Mạt phát cho đeo ở bên hông phòng trường hợp bất ngờ."Cẩn ca ca, huynh có thể phá được trận pháp không?" Tô Mạt nhìn thử, có chút không chắc chắn.Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ một lúc, "Có thể, nhưng có chút rắc rối."Tô Mạt cũng suy nghĩ rồi nói: "Muội nghĩ chúng ta không cần rắc rối như vậy."Những người này bày trận ở nơi dân chúng hay tụ tập thế nào thì trận pháp sẽ lớn đến đâu? Cũng không phải là phép thuật thần tiên, chỉ là có thể giấu hình đi mà thôi.Không thể giải được, vậy thì phá hủy đi.Nàng khẽ nhếch môi cười, nói khẽ: "Chờ xem!"Nàng không tin ma thuật, để xem một trận pháp này gặp đạn dược mạnh thì sẽ ra sao!Nàng cầm lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, lấy ra hai viên phích lịch đạn mới được nghiên cứu đưa cho hắn, "Cẩn ca ca, chúng ta đi nhìn thử xem, huynh tìm ra trung tâm của trận pháp, chúng ta sẽ một lần phá nó luôn."Hoàng Phủ Cẩn muốn tự đi một mình, nhưng Tô Mạt vẫn luôn giữ chặt lấy hắn, khiến hắn đành nắm chặt lấy tay của nàng, dặn dò Lưu Vân cẩn thận, không có mệnh lệnh của hắn thì không được tùy tiện tiến vào.Hiển nhiên trận pháp này chỉ là cơ bản, chủ yếu là che dấu tầm nhìn, không phải là để đả thương kẻ địch mà là muốn bao vây kẻ địch hoặc chính là muốn che giấu việc đào một tầng hầm dưới đất không muốn người khác biết.Tô Mạt chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió rít, thậm chí có cả tiếng thác nữa, còn có các loại âm thanh không có khả năng xuất hiện ở đây vang lên bên tai."Là ảo thuật, cẩn thận!" Giọng nói trầm ổn của Hoàng Phủ Cẩn vang lên bên tai, khiến cho nàng tỉnh táo lại.Nhìn cẩn thận xung quanh, nhưng lại không rõ đang ở nơi đâu, khắp nơi đều là sương mù, mơ hồ còn có thể thấy được đình đài lầu các.Hoàng Phủ Cẩn vẫn chưa dừng lại, ôm lấy nàng dùng khinh công di chuyển, rồi dừng lại trên một hành lang.Tô Mạt đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng chỉ là một sân viện bình thường, cũng không tối như trước, dù không có ánh sáng từ chỗ của Lưu Vân nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ."Cẩn ca ca, xem ra kẻ địch không đơn giản, rất am hiểu bày bố trận pháp."Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng, "Ở Trung Nguyên am hiểu bày bố trận pháp nhất là Tần gia, nhưng bọn họ không nghiên cứu sâu về ảo thuật, ảo thuật trong trận pháp mạnh như vậy chắc hẳn là người Nam Trạch, có thể là Quân gia, cũng có thể là Lan gia."Hắn dùng một chưởng đánh tung cửa sổ phía trước, cất cao giọng nói: "Không cần cố làm vẻ huyền bí, nếu đã tới kinh thành sao không xuất hiện đi!"
Vừa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cùng với mấy thủ hạ nhảy đến chỗ bức tường bị sập.
Lưu Vân và mấy người khác nhanh chóng thắp đèn lên, chiếu sáng cả một vùng.
Mọi người nhanh chóng đem đan dược phòng độc nuốt xuống, cũng mang theo mặt nạ phòng độc mà Tô Mạt phát cho đeo ở bên hông phòng trường hợp bất ngờ.
"Cẩn ca ca, huynh có thể phá được trận pháp không?" Tô Mạt nhìn thử, có chút không chắc chắn.
Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ một lúc, "Có thể, nhưng có chút rắc rối."
Tô Mạt cũng suy nghĩ rồi nói: "Muội nghĩ chúng ta không cần rắc rối như vậy."
Những người này bày trận ở nơi dân chúng hay tụ tập thế nào thì trận pháp sẽ lớn đến đâu? Cũng không phải là phép thuật thần tiên, chỉ là có thể giấu hình đi mà thôi.
Không thể giải được, vậy thì phá hủy đi.
Nàng khẽ nhếch môi cười, nói khẽ: "Chờ xem!"
Nàng không tin ma thuật, để xem một trận pháp này gặp đạn dược mạnh thì sẽ ra sao!
Nàng cầm lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, lấy ra hai viên phích lịch đạn mới được nghiên cứu đưa cho hắn, "Cẩn ca ca, chúng ta đi nhìn thử xem, huynh tìm ra trung tâm của trận pháp, chúng ta sẽ một lần phá nó luôn."
Hoàng Phủ Cẩn muốn tự đi một mình, nhưng Tô Mạt vẫn luôn giữ chặt lấy hắn, khiến hắn đành nắm chặt lấy tay của nàng, dặn dò Lưu Vân cẩn thận, không có mệnh lệnh của hắn thì không được tùy tiện tiến vào.
Hiển nhiên trận pháp này chỉ là cơ bản, chủ yếu là che dấu tầm nhìn, không phải là để đả thương kẻ địch mà là muốn bao vây kẻ địch hoặc chính là muốn che giấu việc đào một tầng hầm dưới đất không muốn người khác biết.
Tô Mạt chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió rít, thậm chí có cả tiếng thác nữa, còn có các loại âm thanh không có khả năng xuất hiện ở đây vang lên bên tai.
"Là ảo thuật, cẩn thận!" Giọng nói trầm ổn của Hoàng Phủ Cẩn vang lên bên tai, khiến cho nàng tỉnh táo lại.
Nhìn cẩn thận xung quanh, nhưng lại không rõ đang ở nơi đâu, khắp nơi đều là sương mù, mơ hồ còn có thể thấy được đình đài lầu các.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn chưa dừng lại, ôm lấy nàng dùng khinh công di chuyển, rồi dừng lại trên một hành lang.
Tô Mạt đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng chỉ là một sân viện bình thường, cũng không tối như trước, dù không có ánh sáng từ chỗ của Lưu Vân nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ.
"Cẩn ca ca, xem ra kẻ địch không đơn giản, rất am hiểu bày bố trận pháp."
Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng, "Ở Trung Nguyên am hiểu bày bố trận pháp nhất là Tần gia, nhưng bọn họ không nghiên cứu sâu về ảo thuật, ảo thuật trong trận pháp mạnh như vậy chắc hẳn là người Nam Trạch, có thể là Quân gia, cũng có thể là Lan gia."
Hắn dùng một chưởng đánh tung cửa sổ phía trước, cất cao giọng nói: "Không cần cố làm vẻ huyền bí, nếu đã tới kinh thành sao không xuất hiện đi!"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vừa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cùng với mấy thủ hạ nhảy đến chỗ bức tường bị sập.Lưu Vân và mấy người khác nhanh chóng thắp đèn lên, chiếu sáng cả một vùng.Mọi người nhanh chóng đem đan dược phòng độc nuốt xuống, cũng mang theo mặt nạ phòng độc mà Tô Mạt phát cho đeo ở bên hông phòng trường hợp bất ngờ."Cẩn ca ca, huynh có thể phá được trận pháp không?" Tô Mạt nhìn thử, có chút không chắc chắn.Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ một lúc, "Có thể, nhưng có chút rắc rối."Tô Mạt cũng suy nghĩ rồi nói: "Muội nghĩ chúng ta không cần rắc rối như vậy."Những người này bày trận ở nơi dân chúng hay tụ tập thế nào thì trận pháp sẽ lớn đến đâu? Cũng không phải là phép thuật thần tiên, chỉ là có thể giấu hình đi mà thôi.Không thể giải được, vậy thì phá hủy đi.Nàng khẽ nhếch môi cười, nói khẽ: "Chờ xem!"Nàng không tin ma thuật, để xem một trận pháp này gặp đạn dược mạnh thì sẽ ra sao!Nàng cầm lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, lấy ra hai viên phích lịch đạn mới được nghiên cứu đưa cho hắn, "Cẩn ca ca, chúng ta đi nhìn thử xem, huynh tìm ra trung tâm của trận pháp, chúng ta sẽ một lần phá nó luôn."Hoàng Phủ Cẩn muốn tự đi một mình, nhưng Tô Mạt vẫn luôn giữ chặt lấy hắn, khiến hắn đành nắm chặt lấy tay của nàng, dặn dò Lưu Vân cẩn thận, không có mệnh lệnh của hắn thì không được tùy tiện tiến vào.Hiển nhiên trận pháp này chỉ là cơ bản, chủ yếu là che dấu tầm nhìn, không phải là để đả thương kẻ địch mà là muốn bao vây kẻ địch hoặc chính là muốn che giấu việc đào một tầng hầm dưới đất không muốn người khác biết.Tô Mạt chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió rít, thậm chí có cả tiếng thác nữa, còn có các loại âm thanh không có khả năng xuất hiện ở đây vang lên bên tai."Là ảo thuật, cẩn thận!" Giọng nói trầm ổn của Hoàng Phủ Cẩn vang lên bên tai, khiến cho nàng tỉnh táo lại.Nhìn cẩn thận xung quanh, nhưng lại không rõ đang ở nơi đâu, khắp nơi đều là sương mù, mơ hồ còn có thể thấy được đình đài lầu các.Hoàng Phủ Cẩn vẫn chưa dừng lại, ôm lấy nàng dùng khinh công di chuyển, rồi dừng lại trên một hành lang.Tô Mạt đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng chỉ là một sân viện bình thường, cũng không tối như trước, dù không có ánh sáng từ chỗ của Lưu Vân nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ."Cẩn ca ca, xem ra kẻ địch không đơn giản, rất am hiểu bày bố trận pháp."Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng, "Ở Trung Nguyên am hiểu bày bố trận pháp nhất là Tần gia, nhưng bọn họ không nghiên cứu sâu về ảo thuật, ảo thuật trong trận pháp mạnh như vậy chắc hẳn là người Nam Trạch, có thể là Quân gia, cũng có thể là Lan gia."Hắn dùng một chưởng đánh tung cửa sổ phía trước, cất cao giọng nói: "Không cần cố làm vẻ huyền bí, nếu đã tới kinh thành sao không xuất hiện đi!"