Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1664

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn.Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến chết mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.

Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn.

Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.

Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.

Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."

Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.

Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.

Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?

"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?

Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.

Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.

Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?

Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.

Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.

Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.

Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.

Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến chết mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.

Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."

Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."

Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.

Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn.Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.Dần dần khiến lòng người trở nên gợn sóng, chao đảo, giống như ở trên mặt biển tối đen vậy.Hai người lập tức biết ngọn đèn này là không bình thường, Hoàng Phủ Cẩn lập tức dùng truyền âm nói với Tô Mạt: "Đừng nói gì, dùng Huyền Tâm Kinh tâm pháp, không thể để nó bắt được suy nghĩ."Vào thời điểm này, Tô Mạt hoàn toàn nghe lời hắn.Chờ nàng ổn định lại tinh thần, ngọn đèn dầu vẫn chỉ là ngọn đèn dầu, không có gì khác cả.Tuy Tô Mạt không hiểu gì về trận pháp, thế nhưng nàng nghĩ chỉ là một căn phòng, thì có thể chứa được bao nhiêu bí mật chứ?"Chúng ta đốt luôn nhà của hắn đi!" Nàng hơi nổi giận, bọn họ cố tình tỏ ra huyền bí, thì nàng cần gì phải theo chân họ chứ?Nàng không tin trận pháp này có thể có bao nhiêu điều thần bí, mặc kệ là thứ gì thì cũng một ngọn lửa cũng cháy.Giải quyết từ chướng ngại này đến chướng ngại khác.Hơn nữa, kinh động đến dân chúng xung quanh, thì những người đó có thể làm cái gì?Vẫn định làm rùa trốn trong mai sao.Nghe thấy nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng ngẩn ra, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phá giải, dù sao cao thủ so chiêu, đều tôn trọng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, ngươi ra chiêu thì ta tiếp chiêu.Lần này Tô Mạt ra tay thì cũng như tiếp chiêu của người ta, nhưng nàng không quan tâm đến chuyện gì cả, đốt một cái, cần gì quan tâm người khác sẽ ra sao.Dù sao hiệu quả của trận pháp cũng có hạn, không có khả năng bao vây quá nhiều người, không có thời gian dài, mà diện tích cũng bị hạn chế.Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được mà cười rộ lên, nếu thật sự dùng đến lửa thì người bày trận chắc sẽ tức đến chết mất, hơn nữa còn nhất định phải nói Hoàng Phủ Cẩn hắn là người nhát gan, không dám tiếp chiêu.Nhưng nếu Mạt Nhi thích thì hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ hắn như thế nào, "Được, vậy dùng lửa thử xem."Hắn lấy ra mồi lửa, cất cao giọng nói: "Nếu các vị không xuất hiện, vậy thì hãy trốn cho kỹ, trách cho bị lửa thiêu đến nơi."Nói xong hắn hít vào một hơi, rồi thổi mạnh ra, mồi lửa trong tay đột nhiên biến thành hỏa long, lập tức tiến đến chỗ ngọn đèn dầu trong phòng, "Ầm" một tiếng, ngọn đèn nổ tung, dầu thắp bay khắp nơi, tiếp xúc với đốm lửa lập tức bốc cháy bừng lên.Rất nhanh cả căn phòng đều bốc cháy.

Chương 1664