Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1665

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn dùng nội lực truyền âm ra ngoài, nói với Lưu Vân, bảo Hoàng Phủ Giới cho người canh chừng xung quanh, ổn định dân chúng, đồng thời khống chế ngọn lửa.May mà tòa nhà này không xây quá gần với các nhà khác xung quanh, ngăn cách bằng ngõ nhỏ, nhà cũng được xây ở giữa sân, không xây sát vào tường rào.Trong đám cháy, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, còn có mùi cháy khét lẹt.Tô Mạt vui mừng vỗ tay, cho các ngươi giả thần giả quỷ, về sau gặp chuyện như thế này, nàng cứ trực tiếp dùng pháo bắn vào, xem trận pháp của các ngươi còn có tác dụng gì nữa không.Pháo?Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, xem ra phải cùng Hồ phu nhân cẩn thận nghiên cứu một chút, tốt nhất là làm ra mấy loại pháo nhỏ mang theo bên người, có gặp phải chuyện như hôm nay, trực tiếp dùng đạn pháo nổ tung là được, cần gì phải cần nhiều lời với bọn họ.Nàng không tin các loại độc dược, ảo thuật khi gặp phải đạn pháo còn có thể làm được gì.Đột nhiên, trong đám cháy có một bóng đen lao nhanh ra, giống như hoảng hốt chạy bừa, chạy thẳng về phía Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn dùng một chiêu "lưu vân thiết tụ", đánh về phía bóng người kia, chỉ nghe thấy người nọ kêu lên một tiếng liền ngã xuống.Không ngừng có người từ trong đám cháy chạy ra, có người chạy ra sau viện, vừa ra khỏi tiểu viện liền bị người của Hoàng Phủ Giới ngăn lại, bắt đầu đánh nhau.Những nhà bên cạnh đều được Hoàng Phủ Giới cho người bảo vệ, những người trong nhà đều trốn trong phòng sợ hãi, không ai biết chuyện gì xảy ra, lại không dám tự tiện ra xem.Trận pháp trong nhà đã bị phá, trong sân vô cùng rối loạn, Hoàng Phủ Giới dẫn người giơ cao ngọn đuốc xông vào, hét lớn một tiếng, "Đi vào khám xét."Thị vệ nghe lệnh liền nhanh chóng liên tục bắn tên vào, khiến cả căn phòng lộ ra sau đó mới giơ đuốc đi vào.Trong lúc đó có bắt được vài tên, nhưng chưa chờ hỏi thì họ đã tự sát, may mắn là lần này không dùng phương pháp dùng độc tự báo để tự sát.Tô Mạt nghĩ rằng, có thể bọn họ cấp thấp hơn so với bạch y nhân trong địa cung.Nàng sai những thị vệ đó gõ thử vào vách tường và sàn nhà, khẳng định có chỗ trống, đó chính là cửa vào địa đạo."Vương gia!" Một thị vệ cầm đuốc chạy lại, đến trước mặt hai người báo: "Ở phía bắc căn phòng, phía dưới sàn có một cửa vào."Hoàng Phủ Giới cảm thấy mừng rỡ, nói với Tô Mạt: "Có thật sao."Hắn hưng phấn nói: "Mau chỉ đường đi."Từ nhỏ hắn đã sống trong cung, tuy là có học võ công, nhưng đây là lần đầu thực chiến, vừa gặp trận pháp, vừa thấy hỏa công, vô cùng kích thích.

Hoàng Phủ Cẩn dùng nội lực truyền âm ra ngoài, nói với Lưu Vân, bảo Hoàng Phủ Giới cho người canh chừng xung quanh, ổn định dân chúng, đồng thời khống chế ngọn lửa.

May mà tòa nhà này không xây quá gần với các nhà khác xung quanh, ngăn cách bằng ngõ nhỏ, nhà cũng được xây ở giữa sân, không xây sát vào tường rào.

Trong đám cháy, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, còn có mùi cháy khét lẹt.

Tô Mạt vui mừng vỗ tay, cho các ngươi giả thần giả quỷ, về sau gặp chuyện như thế này, nàng cứ trực tiếp dùng pháo bắn vào, xem trận pháp của các ngươi còn có tác dụng gì nữa không.

Pháo?

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, xem ra phải cùng Hồ phu nhân cẩn thận nghiên cứu một chút, tốt nhất là làm ra mấy loại pháo nhỏ mang theo bên người, có gặp phải chuyện như hôm nay, trực tiếp dùng đạn pháo nổ tung là được, cần gì phải cần nhiều lời với bọn họ.

Nàng không tin các loại độc dược, ảo thuật khi gặp phải đạn pháo còn có thể làm được gì.

Đột nhiên, trong đám cháy có một bóng đen lao nhanh ra, giống như hoảng hốt chạy bừa, chạy thẳng về phía Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng Phủ Cẩn dùng một chiêu "lưu vân thiết tụ", đánh về phía bóng người kia, chỉ nghe thấy người nọ kêu lên một tiếng liền ngã xuống.

Không ngừng có người từ trong đám cháy chạy ra, có người chạy ra sau viện, vừa ra khỏi tiểu viện liền bị người của Hoàng Phủ Giới ngăn lại, bắt đầu đánh nhau.

Những nhà bên cạnh đều được Hoàng Phủ Giới cho người bảo vệ, những người trong nhà đều trốn trong phòng sợ hãi, không ai biết chuyện gì xảy ra, lại không dám tự tiện ra xem.

Trận pháp trong nhà đã bị phá, trong sân vô cùng rối loạn, Hoàng Phủ Giới dẫn người giơ cao ngọn đuốc xông vào, hét lớn một tiếng, "Đi vào khám xét."

Thị vệ nghe lệnh liền nhanh chóng liên tục bắn tên vào, khiến cả căn phòng lộ ra sau đó mới giơ đuốc đi vào.

Trong lúc đó có bắt được vài tên, nhưng chưa chờ hỏi thì họ đã tự sát, may mắn là lần này không dùng phương pháp dùng độc tự báo để tự sát.

Tô Mạt nghĩ rằng, có thể bọn họ cấp thấp hơn so với bạch y nhân trong địa cung.

Nàng sai những thị vệ đó gõ thử vào vách tường và sàn nhà, khẳng định có chỗ trống, đó chính là cửa vào địa đạo.

"Vương gia!" Một thị vệ cầm đuốc chạy lại, đến trước mặt hai người báo: "Ở phía bắc căn phòng, phía dưới sàn có một cửa vào."

Hoàng Phủ Giới cảm thấy mừng rỡ, nói với Tô Mạt: "Có thật sao."

Hắn hưng phấn nói: "Mau chỉ đường đi."

Từ nhỏ hắn đã sống trong cung, tuy là có học võ công, nhưng đây là lần đầu thực chiến, vừa gặp trận pháp, vừa thấy hỏa công, vô cùng kích thích.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn dùng nội lực truyền âm ra ngoài, nói với Lưu Vân, bảo Hoàng Phủ Giới cho người canh chừng xung quanh, ổn định dân chúng, đồng thời khống chế ngọn lửa.May mà tòa nhà này không xây quá gần với các nhà khác xung quanh, ngăn cách bằng ngõ nhỏ, nhà cũng được xây ở giữa sân, không xây sát vào tường rào.Trong đám cháy, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, còn có mùi cháy khét lẹt.Tô Mạt vui mừng vỗ tay, cho các ngươi giả thần giả quỷ, về sau gặp chuyện như thế này, nàng cứ trực tiếp dùng pháo bắn vào, xem trận pháp của các ngươi còn có tác dụng gì nữa không.Pháo?Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, xem ra phải cùng Hồ phu nhân cẩn thận nghiên cứu một chút, tốt nhất là làm ra mấy loại pháo nhỏ mang theo bên người, có gặp phải chuyện như hôm nay, trực tiếp dùng đạn pháo nổ tung là được, cần gì phải cần nhiều lời với bọn họ.Nàng không tin các loại độc dược, ảo thuật khi gặp phải đạn pháo còn có thể làm được gì.Đột nhiên, trong đám cháy có một bóng đen lao nhanh ra, giống như hoảng hốt chạy bừa, chạy thẳng về phía Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn dùng một chiêu "lưu vân thiết tụ", đánh về phía bóng người kia, chỉ nghe thấy người nọ kêu lên một tiếng liền ngã xuống.Không ngừng có người từ trong đám cháy chạy ra, có người chạy ra sau viện, vừa ra khỏi tiểu viện liền bị người của Hoàng Phủ Giới ngăn lại, bắt đầu đánh nhau.Những nhà bên cạnh đều được Hoàng Phủ Giới cho người bảo vệ, những người trong nhà đều trốn trong phòng sợ hãi, không ai biết chuyện gì xảy ra, lại không dám tự tiện ra xem.Trận pháp trong nhà đã bị phá, trong sân vô cùng rối loạn, Hoàng Phủ Giới dẫn người giơ cao ngọn đuốc xông vào, hét lớn một tiếng, "Đi vào khám xét."Thị vệ nghe lệnh liền nhanh chóng liên tục bắn tên vào, khiến cả căn phòng lộ ra sau đó mới giơ đuốc đi vào.Trong lúc đó có bắt được vài tên, nhưng chưa chờ hỏi thì họ đã tự sát, may mắn là lần này không dùng phương pháp dùng độc tự báo để tự sát.Tô Mạt nghĩ rằng, có thể bọn họ cấp thấp hơn so với bạch y nhân trong địa cung.Nàng sai những thị vệ đó gõ thử vào vách tường và sàn nhà, khẳng định có chỗ trống, đó chính là cửa vào địa đạo."Vương gia!" Một thị vệ cầm đuốc chạy lại, đến trước mặt hai người báo: "Ở phía bắc căn phòng, phía dưới sàn có một cửa vào."Hoàng Phủ Giới cảm thấy mừng rỡ, nói với Tô Mạt: "Có thật sao."Hắn hưng phấn nói: "Mau chỉ đường đi."Từ nhỏ hắn đã sống trong cung, tuy là có học võ công, nhưng đây là lần đầu thực chiến, vừa gặp trận pháp, vừa thấy hỏa công, vô cùng kích thích.

Chương 1665