Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1712
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Phụ thân, người thật sự bỏ Mạt Nhi lại sao? Người bỏ mặc chúng ta sao? Bà nội đã lớn tuổi, bà sao có thể chịu được khi nghe tin người rời đi như vậy?""Phụ thân, Mạt Nhi vô dụng, không bảo vệ được người, không tìm được hung thủ."Đến kinh thành, chỉ nhìn thấy hoàng đế và cha nuôi đồng quy vu tận, cuối cùng ai là hung thủ sát hại phụ thân, nàng vẫn chưa nghĩ ra được.Nàng tự trách bản thân, điều đó khiến cho nàng cảm thấy bất lực.Tuy nhiên trước mặt người khác nàng không khóc, nhưng lúc này nước mặt lại không thể dừng lại được, từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống.Đám người Lưu Vân và A Lý có qua nhìn nàng vài lần, nhưng lại không dám quấy rầy, vừa lo vừa vội, sợ nàng khóc nhiều sẽ hại thân.Cuối cùng Lưu Vân và Lưu Hỏa đến phòng tỷ muội Lan Nhược để thương lượng phải làm sao.Lưu Hỏa nôn nóng nói: "Vẫn là nên nhanh chóng mời thiếu gia trở về, đã là năm ngày rồi, tiểu thư không ăn không uống cứ ở cạnh di thể của Tô quốc công, như thế này không được, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng sụp đổ."Lưu Vân lắc đầu, "Thiếu gia đang cứu tân hoàng đế, lúc này mà rời đi thì hoàng đế nhất định sẽ chết, Đại Chu sẽ không có chủ, mà thiếu gia là người thích hợp nhất, nhưng người không muốn ngồi lên vị trí đó, lại không thể bỏ mặc được, chỉ còn cách cứu sống được hoàng đế."Bọn họ nhìn về phía A Lý, A Lý từ sau khi đi theo tiểu thư, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thần thần bí bí, vốn hắn đã ít lời, hiện giờ thì lại im lặng là vàng.A Lý hai tay khoanh trước ngực, nói: "Tiểu thư rất mạnh mẽ, người sẽ tự mình vượt qua."Lưu Hỏa kêu lên, "Tự mình vượt qua, tiểu thư gầy đi như vậy, thiếu gia sẽ rất đau lòng, điều đó thể hiện chúng ta quá vô dụng rồi."A Lý nhìn hắn một cái, "Sư phụ ra đi, các ngươi không đau lòng sao?"Biết được tin sư phụ và hoàng đế đồng quy vu tận, hắn vô cùng đau lòng, vậy mà hai huynh đệ này giống như không có việc gì.Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Vốn dĩ sư phụ không thể chống đỡ được bao lâu nữa, tâm nguyện cuối cùng của ông là cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận, hiện giờ tâm nguyện đã đạt được không phải là tốt sao? Nhưng đi theo tiểu thư lâu như vậy, ngươi nhanh nghĩ cách đi."A Lý nhìn về phía Lan Nhược, "Lan Nhược vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, sẽ có cách."Lan Nhược chống người dậy, nhìn mọi người một lượt, "Các người đừng mù quáng quan tâm nữa, cứ coi như không biết gì đi."Tiểu thư không phải là nữ tử muốn mọi người vây quanh mình, tiểu thư không muốn, người luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác, còn thống khổ thì tự mình chịu đựng, mọi người vây quanh nàng, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy mất mặt.
"Phụ thân, người thật sự bỏ Mạt Nhi lại sao? Người bỏ mặc chúng ta sao? Bà nội đã lớn tuổi, bà sao có thể chịu được khi nghe tin người rời đi như vậy?"
"Phụ thân, Mạt Nhi vô dụng, không bảo vệ được người, không tìm được hung thủ."
Đến kinh thành, chỉ nhìn thấy hoàng đế và cha nuôi đồng quy vu tận, cuối cùng ai là hung thủ sát hại phụ thân, nàng vẫn chưa nghĩ ra được.
Nàng tự trách bản thân, điều đó khiến cho nàng cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên trước mặt người khác nàng không khóc, nhưng lúc này nước mặt lại không thể dừng lại được, từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống.
Đám người Lưu Vân và A Lý có qua nhìn nàng vài lần, nhưng lại không dám quấy rầy, vừa lo vừa vội, sợ nàng khóc nhiều sẽ hại thân.
Cuối cùng Lưu Vân và Lưu Hỏa đến phòng tỷ muội Lan Nhược để thương lượng phải làm sao.
Lưu Hỏa nôn nóng nói: "Vẫn là nên nhanh chóng mời thiếu gia trở về, đã là năm ngày rồi, tiểu thư không ăn không uống cứ ở cạnh di thể của Tô quốc công, như thế này không được, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng sụp đổ."
Lưu Vân lắc đầu, "Thiếu gia đang cứu tân hoàng đế, lúc này mà rời đi thì hoàng đế nhất định sẽ chết, Đại Chu sẽ không có chủ, mà thiếu gia là người thích hợp nhất, nhưng người không muốn ngồi lên vị trí đó, lại không thể bỏ mặc được, chỉ còn cách cứu sống được hoàng đế."
Bọn họ nhìn về phía A Lý, A Lý từ sau khi đi theo tiểu thư, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thần thần bí bí, vốn hắn đã ít lời, hiện giờ thì lại im lặng là vàng.
A Lý hai tay khoanh trước ngực, nói: "Tiểu thư rất mạnh mẽ, người sẽ tự mình vượt qua."
Lưu Hỏa kêu lên, "Tự mình vượt qua, tiểu thư gầy đi như vậy, thiếu gia sẽ rất đau lòng, điều đó thể hiện chúng ta quá vô dụng rồi."
A Lý nhìn hắn một cái, "Sư phụ ra đi, các ngươi không đau lòng sao?"
Biết được tin sư phụ và hoàng đế đồng quy vu tận, hắn vô cùng đau lòng, vậy mà hai huynh đệ này giống như không có việc gì.
Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Vốn dĩ sư phụ không thể chống đỡ được bao lâu nữa, tâm nguyện cuối cùng của ông là cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận, hiện giờ tâm nguyện đã đạt được không phải là tốt sao? Nhưng đi theo tiểu thư lâu như vậy, ngươi nhanh nghĩ cách đi."
A Lý nhìn về phía Lan Nhược, "Lan Nhược vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, sẽ có cách."
Lan Nhược chống người dậy, nhìn mọi người một lượt, "Các người đừng mù quáng quan tâm nữa, cứ coi như không biết gì đi."
Tiểu thư không phải là nữ tử muốn mọi người vây quanh mình, tiểu thư không muốn, người luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác, còn thống khổ thì tự mình chịu đựng, mọi người vây quanh nàng, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy mất mặt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Phụ thân, người thật sự bỏ Mạt Nhi lại sao? Người bỏ mặc chúng ta sao? Bà nội đã lớn tuổi, bà sao có thể chịu được khi nghe tin người rời đi như vậy?""Phụ thân, Mạt Nhi vô dụng, không bảo vệ được người, không tìm được hung thủ."Đến kinh thành, chỉ nhìn thấy hoàng đế và cha nuôi đồng quy vu tận, cuối cùng ai là hung thủ sát hại phụ thân, nàng vẫn chưa nghĩ ra được.Nàng tự trách bản thân, điều đó khiến cho nàng cảm thấy bất lực.Tuy nhiên trước mặt người khác nàng không khóc, nhưng lúc này nước mặt lại không thể dừng lại được, từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống.Đám người Lưu Vân và A Lý có qua nhìn nàng vài lần, nhưng lại không dám quấy rầy, vừa lo vừa vội, sợ nàng khóc nhiều sẽ hại thân.Cuối cùng Lưu Vân và Lưu Hỏa đến phòng tỷ muội Lan Nhược để thương lượng phải làm sao.Lưu Hỏa nôn nóng nói: "Vẫn là nên nhanh chóng mời thiếu gia trở về, đã là năm ngày rồi, tiểu thư không ăn không uống cứ ở cạnh di thể của Tô quốc công, như thế này không được, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng sụp đổ."Lưu Vân lắc đầu, "Thiếu gia đang cứu tân hoàng đế, lúc này mà rời đi thì hoàng đế nhất định sẽ chết, Đại Chu sẽ không có chủ, mà thiếu gia là người thích hợp nhất, nhưng người không muốn ngồi lên vị trí đó, lại không thể bỏ mặc được, chỉ còn cách cứu sống được hoàng đế."Bọn họ nhìn về phía A Lý, A Lý từ sau khi đi theo tiểu thư, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thần thần bí bí, vốn hắn đã ít lời, hiện giờ thì lại im lặng là vàng.A Lý hai tay khoanh trước ngực, nói: "Tiểu thư rất mạnh mẽ, người sẽ tự mình vượt qua."Lưu Hỏa kêu lên, "Tự mình vượt qua, tiểu thư gầy đi như vậy, thiếu gia sẽ rất đau lòng, điều đó thể hiện chúng ta quá vô dụng rồi."A Lý nhìn hắn một cái, "Sư phụ ra đi, các ngươi không đau lòng sao?"Biết được tin sư phụ và hoàng đế đồng quy vu tận, hắn vô cùng đau lòng, vậy mà hai huynh đệ này giống như không có việc gì.Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Vốn dĩ sư phụ không thể chống đỡ được bao lâu nữa, tâm nguyện cuối cùng của ông là cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận, hiện giờ tâm nguyện đã đạt được không phải là tốt sao? Nhưng đi theo tiểu thư lâu như vậy, ngươi nhanh nghĩ cách đi."A Lý nhìn về phía Lan Nhược, "Lan Nhược vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, sẽ có cách."Lan Nhược chống người dậy, nhìn mọi người một lượt, "Các người đừng mù quáng quan tâm nữa, cứ coi như không biết gì đi."Tiểu thư không phải là nữ tử muốn mọi người vây quanh mình, tiểu thư không muốn, người luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác, còn thống khổ thì tự mình chịu đựng, mọi người vây quanh nàng, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy mất mặt.