Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1713

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dù sao tiểu thư đã quen mạnh mẽ, chỉ có nàng an ủi người khác, đâu có lúc nào để người khác an ủi mình."Các ngươi vẫn là nên tập trung làm sao để tìm được kẻ địch đi, tìm không được, dù các ngươi an ủi một vạn câu, tiểu thư cũng không cảm kích đâu."A Lý gật đầu đồng ý, "Ta còn có việc, đi trước đây."Tiểu thư đã giao cho hắn một số tử lệnh, tìm không ra những thích khách đó, chính là do hắn thất trách, huynh đệ Lưu Vân không có liên quan gì.Không đợi mọi người đồng ý, thân hình hắn lóe lên, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu cả.Lưu Hỏa tức đến giậm chân, "Này, càng ngày càng quá, tìm hắn để thương lượng, hắn lại chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, trước đã như vậy, giờ lại càng quá đáng hơn rồi."Lúc mấy người họ đang vội vàng tìm cách an ủi Tô Mạt, thì Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm đi trong tuyết lớn đến thôn Du Thụ, phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết cưỡi ngựa chạy suốt đêm.Hắn vừa xuất hiện, Lưu Hỏa lập tức chạy đến, hai mắt đẫm lệ, "Thiếu gia, người đã tới, nhanh đi khuyên nhủ tiểu thư đi."Hoàng Phủ Cẩn căng thẳng, "Mạt Nhi sao rồi?"Lưu Hỏa nói: "Đã mấy ngày không ăn không uống, không nói lời nào. Chúng ta không dám vào."Hắn chỉ vào phòng đặt di thể của Tô Nhân Vũ.Hoàng Phủ Cẩn không kịp rửa mặt, ném dây cương xuống, khi đi qua bồn hoa thuận tay cầm lấy nắm tuyết, lau mặt và tay, sau đó tay áo rung lên, khí nóng bốc lên, tự làm ấm bản thân, chớp mắt đi vào trong nhà.Lưu Hỏa nhìn thấy há hốc mồm nhìn, nội lực của thiếu gia hình như lại cao hơn trước, không phải nói là giúp tân hoàng đế khử độc bị hao tổn nội lực sao?Xem ra chẳng những không giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều.Bọn họ tất nhiên không biết, Hoàng Phủ Cẩn giúp Hoàng Phủ Giác khử độc, Lưu Ngọc gần như mang tất cả bí tàng tiên dược trong đại nội ra dùng, có gia tăng nội lực, khôi phục tinh nguyên, bổ huyết bổ khí.Hoàng Phủ Cẩn dùng một chút dược, sau đó khử độc cho Hoàng Phủ Giác, trong quá trình đó hắn dùng không ít lực, sau đó lại dùng linh dược bồi bổ.Nếu là cao thủ khác, bồi bổ nhiều như vậy, chỉ sợ đã sớm máu chảy tán loạn rồi.May mà nội lực của Hoàng Phủ Cẩn cao thâm, chỗ đan dược ấy được hấp thụ hoàn toàn, không hề tạo ảnh hưởng gì đến cơ thể.Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, hắn liền đem công pháp khẩu quyết dạy cho hắn, nhanh chóng giúp Hoàng Phủ Giác nhập môn.

Dù sao tiểu thư đã quen mạnh mẽ, chỉ có nàng an ủi người khác, đâu có lúc nào để người khác an ủi mình.

"Các ngươi vẫn là nên tập trung làm sao để tìm được kẻ địch đi, tìm không được, dù các ngươi an ủi một vạn câu, tiểu thư cũng không cảm kích đâu."

A Lý gật đầu đồng ý, "Ta còn có việc, đi trước đây."

Tiểu thư đã giao cho hắn một số tử lệnh, tìm không ra những thích khách đó, chính là do hắn thất trách, huynh đệ Lưu Vân không có liên quan gì.

Không đợi mọi người đồng ý, thân hình hắn lóe lên, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu cả.

Lưu Hỏa tức đến giậm chân, "Này, càng ngày càng quá, tìm hắn để thương lượng, hắn lại chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, trước đã như vậy, giờ lại càng quá đáng hơn rồi."

Lúc mấy người họ đang vội vàng tìm cách an ủi Tô Mạt, thì Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm đi trong tuyết lớn đến thôn Du Thụ, phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết cưỡi ngựa chạy suốt đêm.

Hắn vừa xuất hiện, Lưu Hỏa lập tức chạy đến, hai mắt đẫm lệ, "Thiếu gia, người đã tới, nhanh đi khuyên nhủ tiểu thư đi."

Hoàng Phủ Cẩn căng thẳng, "Mạt Nhi sao rồi?"

Lưu Hỏa nói: "Đã mấy ngày không ăn không uống, không nói lời nào. Chúng ta không dám vào."

Hắn chỉ vào phòng đặt di thể của Tô Nhân Vũ.

Hoàng Phủ Cẩn không kịp rửa mặt, ném dây cương xuống, khi đi qua bồn hoa thuận tay cầm lấy nắm tuyết, lau mặt và tay, sau đó tay áo rung lên, khí nóng bốc lên, tự làm ấm bản thân, chớp mắt đi vào trong nhà.

Lưu Hỏa nhìn thấy há hốc mồm nhìn, nội lực của thiếu gia hình như lại cao hơn trước, không phải nói là giúp tân hoàng đế khử độc bị hao tổn nội lực sao?

Xem ra chẳng những không giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều.

Bọn họ tất nhiên không biết, Hoàng Phủ Cẩn giúp Hoàng Phủ Giác khử độc, Lưu Ngọc gần như mang tất cả bí tàng tiên dược trong đại nội ra dùng, có gia tăng nội lực, khôi phục tinh nguyên, bổ huyết bổ khí.

Hoàng Phủ Cẩn dùng một chút dược, sau đó khử độc cho Hoàng Phủ Giác, trong quá trình đó hắn dùng không ít lực, sau đó lại dùng linh dược bồi bổ.

Nếu là cao thủ khác, bồi bổ nhiều như vậy, chỉ sợ đã sớm máu chảy tán loạn rồi.

May mà nội lực của Hoàng Phủ Cẩn cao thâm, chỗ đan dược ấy được hấp thụ hoàn toàn, không hề tạo ảnh hưởng gì đến cơ thể.

Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, hắn liền đem công pháp khẩu quyết dạy cho hắn, nhanh chóng giúp Hoàng Phủ Giác nhập môn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dù sao tiểu thư đã quen mạnh mẽ, chỉ có nàng an ủi người khác, đâu có lúc nào để người khác an ủi mình."Các ngươi vẫn là nên tập trung làm sao để tìm được kẻ địch đi, tìm không được, dù các ngươi an ủi một vạn câu, tiểu thư cũng không cảm kích đâu."A Lý gật đầu đồng ý, "Ta còn có việc, đi trước đây."Tiểu thư đã giao cho hắn một số tử lệnh, tìm không ra những thích khách đó, chính là do hắn thất trách, huynh đệ Lưu Vân không có liên quan gì.Không đợi mọi người đồng ý, thân hình hắn lóe lên, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu cả.Lưu Hỏa tức đến giậm chân, "Này, càng ngày càng quá, tìm hắn để thương lượng, hắn lại chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, trước đã như vậy, giờ lại càng quá đáng hơn rồi."Lúc mấy người họ đang vội vàng tìm cách an ủi Tô Mạt, thì Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm đi trong tuyết lớn đến thôn Du Thụ, phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết cưỡi ngựa chạy suốt đêm.Hắn vừa xuất hiện, Lưu Hỏa lập tức chạy đến, hai mắt đẫm lệ, "Thiếu gia, người đã tới, nhanh đi khuyên nhủ tiểu thư đi."Hoàng Phủ Cẩn căng thẳng, "Mạt Nhi sao rồi?"Lưu Hỏa nói: "Đã mấy ngày không ăn không uống, không nói lời nào. Chúng ta không dám vào."Hắn chỉ vào phòng đặt di thể của Tô Nhân Vũ.Hoàng Phủ Cẩn không kịp rửa mặt, ném dây cương xuống, khi đi qua bồn hoa thuận tay cầm lấy nắm tuyết, lau mặt và tay, sau đó tay áo rung lên, khí nóng bốc lên, tự làm ấm bản thân, chớp mắt đi vào trong nhà.Lưu Hỏa nhìn thấy há hốc mồm nhìn, nội lực của thiếu gia hình như lại cao hơn trước, không phải nói là giúp tân hoàng đế khử độc bị hao tổn nội lực sao?Xem ra chẳng những không giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều.Bọn họ tất nhiên không biết, Hoàng Phủ Cẩn giúp Hoàng Phủ Giác khử độc, Lưu Ngọc gần như mang tất cả bí tàng tiên dược trong đại nội ra dùng, có gia tăng nội lực, khôi phục tinh nguyên, bổ huyết bổ khí.Hoàng Phủ Cẩn dùng một chút dược, sau đó khử độc cho Hoàng Phủ Giác, trong quá trình đó hắn dùng không ít lực, sau đó lại dùng linh dược bồi bổ.Nếu là cao thủ khác, bồi bổ nhiều như vậy, chỉ sợ đã sớm máu chảy tán loạn rồi.May mà nội lực của Hoàng Phủ Cẩn cao thâm, chỗ đan dược ấy được hấp thụ hoàn toàn, không hề tạo ảnh hưởng gì đến cơ thể.Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, hắn liền đem công pháp khẩu quyết dạy cho hắn, nhanh chóng giúp Hoàng Phủ Giác nhập môn.

Chương 1713