Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1742

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thời tiết mùa hè chói chang, đồng lúa hai bên chín vàng, lay động theo gió như những cơn sóng.Đám người Tô Mạt trên đường không hề dừng lại, cuối cùng về tới Trữ ChâuCàng gần Trữ Châu, lòng Tô Mạt càng thêm khẩn trương, có thể là về đến quê lòng càng lo lắng.Đi tới thế giới này, tuy chỉ là hơn mười năm, nhưng mười mấy năm ngắn ngủi đối với nàng mà nói là rất dài, dài hơn là hai mấy năm của kiếp trước.Nàng thậm chí có cảm giác, chính mình từ nhỏ đã là người ở nơi này, cuộc sống hiện đại chỉ là một giấc mơ.Hoàng Phủ Cẩn thấy tốc độ của nàng chậm lại, cũng ghì lại cương ngựa, đi song song với nàng, "Mạt nhi, đến nhà không cần nói thật với lão phu nhân, cứ nói là trong kinh có chuyện cần hỗ trợ, dù sao tân đế đăng cơ, rất nhiều chuyện cần ông ấy giúp đỡ."Khi ở trong kinh thành, Hoàng Phủ Cẩn đã cho người chuẩn bị tất cả, để đám người Hoàng Phủ Giác hỗ trợ giữ bí mật tin Tô Nhân Vũ đã chết, ngoài những người bên cạnh mình, người khác cũng không biết chuyện đám người Tô Mạt gặp chuyện, càng không biết Tô Nhân Vũ bị đâm chết.Hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa, tất nhiên sẽ không để xảy ra sai lầm.Sự quan tâm, chăm sóc của hắn, Tô Mạt sao có thể không hiểu được.Nàng cười cười, ăn sương nằm gió, gương mặt vốn mềm mại của nàng đen đi vài phần, khiến hắn cực kỳ đau lòng."Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao."Nàng đổi roi sang tay bên kia, sau đó nắm lấy tay hắn, nói khẽ, "Chào mừng huynh trở lại Trữ Châu."Cảnh xưa lướt qua trong đầu nàng, hắn đã cứu nàng ra sao, bắt nạt nàng, lại che chở cho nàng ra sao.Nàng đã coi thường hắn, hiểu hắn, yêu hắn,...Giống như không có trắc trở gì, toàn bộ xảy ra rất tự nhiên.Nàng đã mất đi phụ thân, chắc chắn sẽ không để mất đi động lực sống quan trọng nhất của nàng là người đàn ông này.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình, cười nói: "Chúng ta vào thành thôi."Nói xong, hắn phóng ngựa như bay, thẳng hướng cổng thành Trữ Châu chạy tới.Huynh đệ Lưu Vân đi trước mở đường, đầu tiên ở trước cửa thành chào hỏi, rồi lại đến phủ Quốc công bẩm báo.Cho nên khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn về đến nhà, trước cửa đã có một đám người đứng đợi.Tô Việt và Tần Nguyên Quân không đợi được, dẫn theo vài người đứng đợi ở đường lớn, vừa thấy bóng dáng bọn họ, lập tức cao hứng vẫy tay.Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt xuống ngựa, vừa cùng hai người hàn huyên ôn chuyện, vừa đi bộ về nhà.Kim Kết và Thủy Muội không chịu đợi trong nhà, đều lao ra cửa lớn đón họ.

Thời tiết mùa hè chói chang, đồng lúa hai bên chín vàng, lay động theo gió như những cơn sóng.

Đám người Tô Mạt trên đường không hề dừng lại, cuối cùng về tới Trữ Châu

Càng gần Trữ Châu, lòng Tô Mạt càng thêm khẩn trương, có thể là về đến quê lòng càng lo lắng.

Đi tới thế giới này, tuy chỉ là hơn mười năm, nhưng mười mấy năm ngắn ngủi đối với nàng mà nói là rất dài, dài hơn là hai mấy năm của kiếp trước.

Nàng thậm chí có cảm giác, chính mình từ nhỏ đã là người ở nơi này, cuộc sống hiện đại chỉ là một giấc mơ.

Hoàng Phủ Cẩn thấy tốc độ của nàng chậm lại, cũng ghì lại cương ngựa, đi song song với nàng, "Mạt nhi, đến nhà không cần nói thật với lão phu nhân, cứ nói là trong kinh có chuyện cần hỗ trợ, dù sao tân đế đăng cơ, rất nhiều chuyện cần ông ấy giúp đỡ."

Khi ở trong kinh thành, Hoàng Phủ Cẩn đã cho người chuẩn bị tất cả, để đám người Hoàng Phủ Giác hỗ trợ giữ bí mật tin Tô Nhân Vũ đã chết, ngoài những người bên cạnh mình, người khác cũng không biết chuyện đám người Tô Mạt gặp chuyện, càng không biết Tô Nhân Vũ bị đâm chết.

Hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa, tất nhiên sẽ không để xảy ra sai lầm.

Sự quan tâm, chăm sóc của hắn, Tô Mạt sao có thể không hiểu được.

Nàng cười cười, ăn sương nằm gió, gương mặt vốn mềm mại của nàng đen đi vài phần, khiến hắn cực kỳ đau lòng.

"Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao."

Nàng đổi roi sang tay bên kia, sau đó nắm lấy tay hắn, nói khẽ, "Chào mừng huynh trở lại Trữ Châu."

Cảnh xưa lướt qua trong đầu nàng, hắn đã cứu nàng ra sao, bắt nạt nàng, lại che chở cho nàng ra sao.

Nàng đã coi thường hắn, hiểu hắn, yêu hắn,...

Giống như không có trắc trở gì, toàn bộ xảy ra rất tự nhiên.

Nàng đã mất đi phụ thân, chắc chắn sẽ không để mất đi động lực sống quan trọng nhất của nàng là người đàn ông này.

Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình, cười nói: "Chúng ta vào thành thôi."

Nói xong, hắn phóng ngựa như bay, thẳng hướng cổng thành Trữ Châu chạy tới.

Huynh đệ Lưu Vân đi trước mở đường, đầu tiên ở trước cửa thành chào hỏi, rồi lại đến phủ Quốc công bẩm báo.

Cho nên khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn về đến nhà, trước cửa đã có một đám người đứng đợi.

Tô Việt và Tần Nguyên Quân không đợi được, dẫn theo vài người đứng đợi ở đường lớn, vừa thấy bóng dáng bọn họ, lập tức cao hứng vẫy tay.

Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt xuống ngựa, vừa cùng hai người hàn huyên ôn chuyện, vừa đi bộ về nhà.

Kim Kết và Thủy Muội không chịu đợi trong nhà, đều lao ra cửa lớn đón họ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thời tiết mùa hè chói chang, đồng lúa hai bên chín vàng, lay động theo gió như những cơn sóng.Đám người Tô Mạt trên đường không hề dừng lại, cuối cùng về tới Trữ ChâuCàng gần Trữ Châu, lòng Tô Mạt càng thêm khẩn trương, có thể là về đến quê lòng càng lo lắng.Đi tới thế giới này, tuy chỉ là hơn mười năm, nhưng mười mấy năm ngắn ngủi đối với nàng mà nói là rất dài, dài hơn là hai mấy năm của kiếp trước.Nàng thậm chí có cảm giác, chính mình từ nhỏ đã là người ở nơi này, cuộc sống hiện đại chỉ là một giấc mơ.Hoàng Phủ Cẩn thấy tốc độ của nàng chậm lại, cũng ghì lại cương ngựa, đi song song với nàng, "Mạt nhi, đến nhà không cần nói thật với lão phu nhân, cứ nói là trong kinh có chuyện cần hỗ trợ, dù sao tân đế đăng cơ, rất nhiều chuyện cần ông ấy giúp đỡ."Khi ở trong kinh thành, Hoàng Phủ Cẩn đã cho người chuẩn bị tất cả, để đám người Hoàng Phủ Giác hỗ trợ giữ bí mật tin Tô Nhân Vũ đã chết, ngoài những người bên cạnh mình, người khác cũng không biết chuyện đám người Tô Mạt gặp chuyện, càng không biết Tô Nhân Vũ bị đâm chết.Hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa, tất nhiên sẽ không để xảy ra sai lầm.Sự quan tâm, chăm sóc của hắn, Tô Mạt sao có thể không hiểu được.Nàng cười cười, ăn sương nằm gió, gương mặt vốn mềm mại của nàng đen đi vài phần, khiến hắn cực kỳ đau lòng."Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao."Nàng đổi roi sang tay bên kia, sau đó nắm lấy tay hắn, nói khẽ, "Chào mừng huynh trở lại Trữ Châu."Cảnh xưa lướt qua trong đầu nàng, hắn đã cứu nàng ra sao, bắt nạt nàng, lại che chở cho nàng ra sao.Nàng đã coi thường hắn, hiểu hắn, yêu hắn,...Giống như không có trắc trở gì, toàn bộ xảy ra rất tự nhiên.Nàng đã mất đi phụ thân, chắc chắn sẽ không để mất đi động lực sống quan trọng nhất của nàng là người đàn ông này.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình, cười nói: "Chúng ta vào thành thôi."Nói xong, hắn phóng ngựa như bay, thẳng hướng cổng thành Trữ Châu chạy tới.Huynh đệ Lưu Vân đi trước mở đường, đầu tiên ở trước cửa thành chào hỏi, rồi lại đến phủ Quốc công bẩm báo.Cho nên khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn về đến nhà, trước cửa đã có một đám người đứng đợi.Tô Việt và Tần Nguyên Quân không đợi được, dẫn theo vài người đứng đợi ở đường lớn, vừa thấy bóng dáng bọn họ, lập tức cao hứng vẫy tay.Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt xuống ngựa, vừa cùng hai người hàn huyên ôn chuyện, vừa đi bộ về nhà.Kim Kết và Thủy Muội không chịu đợi trong nhà, đều lao ra cửa lớn đón họ.

Chương 1742