Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1743
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kim Kết vừa thấy Tô Mạt liền đi đến ôm lấy mà khóc."Tiểu thư, lâu như vậy người mới trở về, tỷ còn tưởng rằng muội không cần chúng ta nữa."Thủy Muội đứng bên cạnh khóc.Tô Mạt đẩy Kim Kết sang một bên, "Thật sự là muốn bị đánh."Kim Kết nín khóc mỉm cười, vội vàng vỗ vỗ hai má của mình, "Ai nha, tự tỷ đánh rồi, Mạt nhi đừng nóng giận, tất cả mọi người đều sốt ruột chờ đó."Tô mạt vừa đi vào cổng, liền thấy một người mặc áo hồng cao hứng đến đón nàng, diện mạo của nàng ấy tinh xảo, vẻ mặt mừng rỡ.Ngỡ ngàng một lát, người kia tiến lên quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ mong người trở lại."Tô Mạt ngẩn ra một chút, suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Hoàng Oanh, ngươi đã lớn vậy sao, hiện giờ đã thành nãi nãi rồi."Khi ở kinh Hoàng Oanh bị bệnh, sau đó nàng cho người đưa nàng ấy về Trữ Châu dưỡng bệnh, hết bệnh rồi liền gả cho người ở đây, chồng là quản gia của Tô gia, hiện giờ phu thê hai người đang thay Tô gia chăm lo nhà cửa, vô cùng đắc lực.Mấy người Tô Nhi Nhi và Tô Hinh Nhi, An Bình không đợi được cũng ra ngoài chờ đón họ, Hoàng Oanh thấy vậy liền bảo đám người làm tránh ra, bảo họ làm gì thì làm đi.Tỷ muội gặp lại, không thể thiếu hàn huyên một lát, vừa khóc vừa cười.Mấy người họ nắm tay vừa nói vừa đi đến phòng của lão phu nhân, trên đường Tô Hinh Nhi cười híp mắt nhìn Tô Mạt, "Mạt nhi, nhà chúng ta vừa lúc có chuyện vui, muội đoán thử xem."Tô Mạt nhìn bọn họ, mím môi cười nói: "Chắc hẳn không phải là Tam tỷ lập gia đình rồi."Mấy cô gái cười rộ lên.Tô Hinh Nhi nghiêm mặt, đưa tay muốn véo má Tô Mạt, "Đúng là Mạt Nhi hay ba hoa, trở về liền trêu ghẹo ta."Tô Mạt vội vàng xin tha, ôm lấy nàng nhìn một lượt, lại nói: "Chuyện vui là Nhị ca muốn thành hôn."Hắn và Hoa cô nương có phần ái muội, hiện giờ Tô gia cũng không khinh nghèo yêu giàu, nếu có thể thành, cũng là chuyện tốt.Tô Hinh Nhi nghiêng đầu cười, "Mạt nhi, muội chọn thời gian thật đúng lúc, đúng là thần toán."Tô Mạt cầu cứu nhìn đại tỷ của mình, đã thấy đại tỷ thẹn thùng cười yếu ớt, lập tức ngầm hiểu, lập tức đi qua, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, tỷ, tỷ, có bảo bảo rồi sao?"Tô Nhu Nhi thẹn thùng, nhưng hiện lên vẻ hạnh phúc, gật đầu khẳng định.Ngược lại Tô Mạt lại rất vui vẻ chuyện có bảo bảo, lôi kéo tay đại tỷ, xem trái xem phải.Tô Hinh Nhi cười nói: "Đã sắp ba tháng rồi, nhưng dáng người đại tỷ vốn thon thả, cho nên nhìn không rõ."
Kim Kết vừa thấy Tô Mạt liền đi đến ôm lấy mà khóc.
"Tiểu thư, lâu như vậy người mới trở về, tỷ còn tưởng rằng muội không cần chúng ta nữa."
Thủy Muội đứng bên cạnh khóc.
Tô Mạt đẩy Kim Kết sang một bên, "Thật sự là muốn bị đánh."
Kim Kết nín khóc mỉm cười, vội vàng vỗ vỗ hai má của mình, "Ai nha, tự tỷ đánh rồi, Mạt nhi đừng nóng giận, tất cả mọi người đều sốt ruột chờ đó."
Tô mạt vừa đi vào cổng, liền thấy một người mặc áo hồng cao hứng đến đón nàng, diện mạo của nàng ấy tinh xảo, vẻ mặt mừng rỡ.
Ngỡ ngàng một lát, người kia tiến lên quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ mong người trở lại."
Tô Mạt ngẩn ra một chút, suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Hoàng Oanh, ngươi đã lớn vậy sao, hiện giờ đã thành nãi nãi rồi."
Khi ở kinh Hoàng Oanh bị bệnh, sau đó nàng cho người đưa nàng ấy về Trữ Châu dưỡng bệnh, hết bệnh rồi liền gả cho người ở đây, chồng là quản gia của Tô gia, hiện giờ phu thê hai người đang thay Tô gia chăm lo nhà cửa, vô cùng đắc lực.
Mấy người Tô Nhi Nhi và Tô Hinh Nhi, An Bình không đợi được cũng ra ngoài chờ đón họ, Hoàng Oanh thấy vậy liền bảo đám người làm tránh ra, bảo họ làm gì thì làm đi.
Tỷ muội gặp lại, không thể thiếu hàn huyên một lát, vừa khóc vừa cười.
Mấy người họ nắm tay vừa nói vừa đi đến phòng của lão phu nhân, trên đường Tô Hinh Nhi cười híp mắt nhìn Tô Mạt, "Mạt nhi, nhà chúng ta vừa lúc có chuyện vui, muội đoán thử xem."
Tô Mạt nhìn bọn họ, mím môi cười nói: "Chắc hẳn không phải là Tam tỷ lập gia đình rồi."
Mấy cô gái cười rộ lên.
Tô Hinh Nhi nghiêm mặt, đưa tay muốn véo má Tô Mạt, "Đúng là Mạt Nhi hay ba hoa, trở về liền trêu ghẹo ta."
Tô Mạt vội vàng xin tha, ôm lấy nàng nhìn một lượt, lại nói: "Chuyện vui là Nhị ca muốn thành hôn."
Hắn và Hoa cô nương có phần ái muội, hiện giờ Tô gia cũng không khinh nghèo yêu giàu, nếu có thể thành, cũng là chuyện tốt.
Tô Hinh Nhi nghiêng đầu cười, "Mạt nhi, muội chọn thời gian thật đúng lúc, đúng là thần toán."
Tô Mạt cầu cứu nhìn đại tỷ của mình, đã thấy đại tỷ thẹn thùng cười yếu ớt, lập tức ngầm hiểu, lập tức đi qua, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, tỷ, tỷ, có bảo bảo rồi sao?"
Tô Nhu Nhi thẹn thùng, nhưng hiện lên vẻ hạnh phúc, gật đầu khẳng định.
Ngược lại Tô Mạt lại rất vui vẻ chuyện có bảo bảo, lôi kéo tay đại tỷ, xem trái xem phải.
Tô Hinh Nhi cười nói: "Đã sắp ba tháng rồi, nhưng dáng người đại tỷ vốn thon thả, cho nên nhìn không rõ."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kim Kết vừa thấy Tô Mạt liền đi đến ôm lấy mà khóc."Tiểu thư, lâu như vậy người mới trở về, tỷ còn tưởng rằng muội không cần chúng ta nữa."Thủy Muội đứng bên cạnh khóc.Tô Mạt đẩy Kim Kết sang một bên, "Thật sự là muốn bị đánh."Kim Kết nín khóc mỉm cười, vội vàng vỗ vỗ hai má của mình, "Ai nha, tự tỷ đánh rồi, Mạt nhi đừng nóng giận, tất cả mọi người đều sốt ruột chờ đó."Tô mạt vừa đi vào cổng, liền thấy một người mặc áo hồng cao hứng đến đón nàng, diện mạo của nàng ấy tinh xảo, vẻ mặt mừng rỡ.Ngỡ ngàng một lát, người kia tiến lên quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ mong người trở lại."Tô Mạt ngẩn ra một chút, suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Hoàng Oanh, ngươi đã lớn vậy sao, hiện giờ đã thành nãi nãi rồi."Khi ở kinh Hoàng Oanh bị bệnh, sau đó nàng cho người đưa nàng ấy về Trữ Châu dưỡng bệnh, hết bệnh rồi liền gả cho người ở đây, chồng là quản gia của Tô gia, hiện giờ phu thê hai người đang thay Tô gia chăm lo nhà cửa, vô cùng đắc lực.Mấy người Tô Nhi Nhi và Tô Hinh Nhi, An Bình không đợi được cũng ra ngoài chờ đón họ, Hoàng Oanh thấy vậy liền bảo đám người làm tránh ra, bảo họ làm gì thì làm đi.Tỷ muội gặp lại, không thể thiếu hàn huyên một lát, vừa khóc vừa cười.Mấy người họ nắm tay vừa nói vừa đi đến phòng của lão phu nhân, trên đường Tô Hinh Nhi cười híp mắt nhìn Tô Mạt, "Mạt nhi, nhà chúng ta vừa lúc có chuyện vui, muội đoán thử xem."Tô Mạt nhìn bọn họ, mím môi cười nói: "Chắc hẳn không phải là Tam tỷ lập gia đình rồi."Mấy cô gái cười rộ lên.Tô Hinh Nhi nghiêm mặt, đưa tay muốn véo má Tô Mạt, "Đúng là Mạt Nhi hay ba hoa, trở về liền trêu ghẹo ta."Tô Mạt vội vàng xin tha, ôm lấy nàng nhìn một lượt, lại nói: "Chuyện vui là Nhị ca muốn thành hôn."Hắn và Hoa cô nương có phần ái muội, hiện giờ Tô gia cũng không khinh nghèo yêu giàu, nếu có thể thành, cũng là chuyện tốt.Tô Hinh Nhi nghiêng đầu cười, "Mạt nhi, muội chọn thời gian thật đúng lúc, đúng là thần toán."Tô Mạt cầu cứu nhìn đại tỷ của mình, đã thấy đại tỷ thẹn thùng cười yếu ớt, lập tức ngầm hiểu, lập tức đi qua, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, tỷ, tỷ, có bảo bảo rồi sao?"Tô Nhu Nhi thẹn thùng, nhưng hiện lên vẻ hạnh phúc, gật đầu khẳng định.Ngược lại Tô Mạt lại rất vui vẻ chuyện có bảo bảo, lôi kéo tay đại tỷ, xem trái xem phải.Tô Hinh Nhi cười nói: "Đã sắp ba tháng rồi, nhưng dáng người đại tỷ vốn thon thả, cho nên nhìn không rõ."