Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1744

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quay đầu lại nhìn Tần Nguyên Quân đang nói chuyện cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt, lớn tiếng nói: "Tỷ phu, huynh nhanh thật đấy."Tần Nguyên Quân cười ngây ngô, Tô Việt nhanh chóng bảo mọi người vào phòng lão phu nhân, lão phu nhân sắp đợi không kịp nữa rồi."Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi đại tiểu thư.Tô Nhu Nhi gật đầu, "Có thể rời khỏi kinh thành, trong lòng bà nội thoải mái hơn nhiều, ăn được ngủ được, sức khỏe tốt hơn nhiều so với lúc ở kinh thành. Hơn nữa muội bảo Hồ tiên sinh phối thuốc và thức ăn hàng ngày cho người, hiện giờ sức khỏe của người rất tốt."Tô Mạt nắm lấy tay nàng ấy, "Sao tỷ không để Hồ tiên sinh phối cho tỷ mấy thang thuốc."Một nhà Hồ tiên sinh về đến Trữ Châu trước bọn họ.Dù Hồ tiên sinh và A Cổ Thái không muốn ở lại Tô gia, nhưng có Tô Việt và Tần Nguyên Quân quản lý việc buôn bán, tự nhiên sẽ thường gặp mặt.Tô Nhu Nhi cười nói, "Muội đừng lo lắng, bọn họ đều quan tâm đến tỷ. Tú Hồng có cố ý chuẩn bị thuốc cho tỷ, chuẩn bị riêng son và phấn cho ta, khác hẳn so với bình thường."Khi còn ở thôn trang Tô Mạt đã hướng dẫn qua cho Hồ Tú Hồng và Thủy Muội một số kiến thức, thấy các nàng nhớ kỹ như vậy, nàng cảm thấy rất vui.Dù nàng không có ở đây, bọn họ cũng có thể hoạt động tốt, như vậy nàng cũng an tâm hơn.Trương ma ma vẫn đi theo hầu hạ lão phu nhân, bà tự mình vén rèm cho Tô Mạt, cười vui vẻ, "Tứ tiểu thư đã trở lại, lão phu nhân nhắc đến người không biết bao nhiêu lần rồi."Lão phu nhân mặc y phục màu xanh rêu, nghiêng người dựa vào thành ghế, cười nói: "Có phải là ngươi nói là ta nói nhiều khiến các ngươi đau tai đúng không, đứng nghĩ là ta không biết."Mọi người cười rộ lên.Tô Mạt tiến lên dập đầu dưới chân lão phu nhân, Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý đến thân phận vương gia của mình, vén áo lên quỳ song song với Tô Mạt.Lão phu nhân thấy vậy luống cuống, vội bảo Tô Việt nhanh đỡ Tề vương đứng dậy.Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý, ánh mắt hắn chân thành, nói: "Lão phu nhân, con đã quyết tâm rời khỏi hoàng gia, từ nay về sau cùng với Tô Mạt sống nương tựa vào nhau. Mong lão phu nhân yêu thương con nhiều, con đã thành con cháu của người rồi."Nói xong hắn dập đầu, với tính cách của hắn, không cho hắn hành lễ hắn nhất định không đứng dậy, lão phu nhân đành từ bỏ.Tô Mạt nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, âm thầm cảnh cáo, trở về tính sổ với huynh sau.Nàng ngồi bên cạnh lão phu nhân, trả lời những câu hỏi của bọn họ, về chuyện của Tô Nhân Vũ chỉ tìm một lý do để cho qua.

Tô Mạt quay đầu lại nhìn Tần Nguyên Quân đang nói chuyện cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt, lớn tiếng nói: "Tỷ phu, huynh nhanh thật đấy."

Tần Nguyên Quân cười ngây ngô, Tô Việt nhanh chóng bảo mọi người vào phòng lão phu nhân, lão phu nhân sắp đợi không kịp nữa rồi.

"Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi đại tiểu thư.

Tô Nhu Nhi gật đầu, "Có thể rời khỏi kinh thành, trong lòng bà nội thoải mái hơn nhiều, ăn được ngủ được, sức khỏe tốt hơn nhiều so với lúc ở kinh thành. Hơn nữa muội bảo Hồ tiên sinh phối thuốc và thức ăn hàng ngày cho người, hiện giờ sức khỏe của người rất tốt."

Tô Mạt nắm lấy tay nàng ấy, "Sao tỷ không để Hồ tiên sinh phối cho tỷ mấy thang thuốc."

Một nhà Hồ tiên sinh về đến Trữ Châu trước bọn họ.

Dù Hồ tiên sinh và A Cổ Thái không muốn ở lại Tô gia, nhưng có Tô Việt và Tần Nguyên Quân quản lý việc buôn bán, tự nhiên sẽ thường gặp mặt.

Tô Nhu Nhi cười nói, "Muội đừng lo lắng, bọn họ đều quan tâm đến tỷ. Tú Hồng có cố ý chuẩn bị thuốc cho tỷ, chuẩn bị riêng son và phấn cho ta, khác hẳn so với bình thường."

Khi còn ở thôn trang Tô Mạt đã hướng dẫn qua cho Hồ Tú Hồng và Thủy Muội một số kiến thức, thấy các nàng nhớ kỹ như vậy, nàng cảm thấy rất vui.

Dù nàng không có ở đây, bọn họ cũng có thể hoạt động tốt, như vậy nàng cũng an tâm hơn.

Trương ma ma vẫn đi theo hầu hạ lão phu nhân, bà tự mình vén rèm cho Tô Mạt, cười vui vẻ, "Tứ tiểu thư đã trở lại, lão phu nhân nhắc đến người không biết bao nhiêu lần rồi."

Lão phu nhân mặc y phục màu xanh rêu, nghiêng người dựa vào thành ghế, cười nói: "Có phải là ngươi nói là ta nói nhiều khiến các ngươi đau tai đúng không, đứng nghĩ là ta không biết."

Mọi người cười rộ lên.

Tô Mạt tiến lên dập đầu dưới chân lão phu nhân, Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý đến thân phận vương gia của mình, vén áo lên quỳ song song với Tô Mạt.

Lão phu nhân thấy vậy luống cuống, vội bảo Tô Việt nhanh đỡ Tề vương đứng dậy.

Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý, ánh mắt hắn chân thành, nói: "Lão phu nhân, con đã quyết tâm rời khỏi hoàng gia, từ nay về sau cùng với Tô Mạt sống nương tựa vào nhau. Mong lão phu nhân yêu thương con nhiều, con đã thành con cháu của người rồi."

Nói xong hắn dập đầu, với tính cách của hắn, không cho hắn hành lễ hắn nhất định không đứng dậy, lão phu nhân đành từ bỏ.

Tô Mạt nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, âm thầm cảnh cáo, trở về tính sổ với huynh sau.

Nàng ngồi bên cạnh lão phu nhân, trả lời những câu hỏi của bọn họ, về chuyện của Tô Nhân Vũ chỉ tìm một lý do để cho qua.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quay đầu lại nhìn Tần Nguyên Quân đang nói chuyện cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Việt, lớn tiếng nói: "Tỷ phu, huynh nhanh thật đấy."Tần Nguyên Quân cười ngây ngô, Tô Việt nhanh chóng bảo mọi người vào phòng lão phu nhân, lão phu nhân sắp đợi không kịp nữa rồi."Sức khỏe của bà nội vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi đại tiểu thư.Tô Nhu Nhi gật đầu, "Có thể rời khỏi kinh thành, trong lòng bà nội thoải mái hơn nhiều, ăn được ngủ được, sức khỏe tốt hơn nhiều so với lúc ở kinh thành. Hơn nữa muội bảo Hồ tiên sinh phối thuốc và thức ăn hàng ngày cho người, hiện giờ sức khỏe của người rất tốt."Tô Mạt nắm lấy tay nàng ấy, "Sao tỷ không để Hồ tiên sinh phối cho tỷ mấy thang thuốc."Một nhà Hồ tiên sinh về đến Trữ Châu trước bọn họ.Dù Hồ tiên sinh và A Cổ Thái không muốn ở lại Tô gia, nhưng có Tô Việt và Tần Nguyên Quân quản lý việc buôn bán, tự nhiên sẽ thường gặp mặt.Tô Nhu Nhi cười nói, "Muội đừng lo lắng, bọn họ đều quan tâm đến tỷ. Tú Hồng có cố ý chuẩn bị thuốc cho tỷ, chuẩn bị riêng son và phấn cho ta, khác hẳn so với bình thường."Khi còn ở thôn trang Tô Mạt đã hướng dẫn qua cho Hồ Tú Hồng và Thủy Muội một số kiến thức, thấy các nàng nhớ kỹ như vậy, nàng cảm thấy rất vui.Dù nàng không có ở đây, bọn họ cũng có thể hoạt động tốt, như vậy nàng cũng an tâm hơn.Trương ma ma vẫn đi theo hầu hạ lão phu nhân, bà tự mình vén rèm cho Tô Mạt, cười vui vẻ, "Tứ tiểu thư đã trở lại, lão phu nhân nhắc đến người không biết bao nhiêu lần rồi."Lão phu nhân mặc y phục màu xanh rêu, nghiêng người dựa vào thành ghế, cười nói: "Có phải là ngươi nói là ta nói nhiều khiến các ngươi đau tai đúng không, đứng nghĩ là ta không biết."Mọi người cười rộ lên.Tô Mạt tiến lên dập đầu dưới chân lão phu nhân, Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý đến thân phận vương gia của mình, vén áo lên quỳ song song với Tô Mạt.Lão phu nhân thấy vậy luống cuống, vội bảo Tô Việt nhanh đỡ Tề vương đứng dậy.Hoàng Phủ Cẩn không đồng ý, ánh mắt hắn chân thành, nói: "Lão phu nhân, con đã quyết tâm rời khỏi hoàng gia, từ nay về sau cùng với Tô Mạt sống nương tựa vào nhau. Mong lão phu nhân yêu thương con nhiều, con đã thành con cháu của người rồi."Nói xong hắn dập đầu, với tính cách của hắn, không cho hắn hành lễ hắn nhất định không đứng dậy, lão phu nhân đành từ bỏ.Tô Mạt nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, âm thầm cảnh cáo, trở về tính sổ với huynh sau.Nàng ngồi bên cạnh lão phu nhân, trả lời những câu hỏi của bọn họ, về chuyện của Tô Nhân Vũ chỉ tìm một lý do để cho qua.

Chương 1744