Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1748
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt tất nhiên biết hắn không thiếu tiền bạc, cười cười nói: "Được, huynh ."Chuyện này tất nhiên sẽ công khai trước mọi người, chỉ là không có phụ thân và lão phu nhân tham gia thôi, được nhiên Tô Trì không có tư cách tham gia.Tô Việt đưa một phần cho Tô Mạt xem, nàng cầm lấy xem một lượt, nhìn qua liền hiểu rõ.Tô Việt quả nhiên dựa vào cách nàng từng nói qua, thực hành hình thức đầu tư cổ phần, đã kết hôn thì cả nhà tình một phầ, chưa kết hôn thì mỗi cá nhân tính một phần.Đây là tổng lợi nhuận, ngoài ra còn chia cả cửa hàng hương liệu từ chường quỹ đến điều hương sư, quán trà và quán rượu cũng đang chờ chia.Nói cách khác, bên trong gia tộc là hình thức chia cổ phần, nhưng cùng người ngoài chỉ là trích phần trăm.Trong đó của nàng là nhiều nhất, chiếm 50%, ngoài ra Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân là 10%, Tô Hinh Nhi là 5%, An Bình và Tô Khang là 5%, Tô Viễn 5%, Tô Nhân Vũ 5% và lão phu nhân 5%.Bản thân Tô Việt là 10%.Tô Mạt cảm thấy ngược lại là nhị ca phải chịu thiệt, dù sao phần lớn công việc đều do nhị ca xử lý, khi ở kinh thành cũng như vậy, hần hết mọi chuyện đều do nhị ca làm.Nàng nhìn Tô Việt nói: "Nhị ca, muội không cần nhiều như vậy, mọi người chia lại...""Khó mà làm được." Tất cả mọi người cắt ngang lời nàng, Tô Hinh Nhi nói: "Tỷ không làm chuyện gì, có làm cũng chỉ là nhìn qua hộ, nếu có ít tiền tiêu vặt là được rồi, kết quả lại trả nhiều như vậy, không thể chia thêm nữa. Chúng ta còn muốn đem một nửa chia cho nhị ca, nhị ca làm việc, mọi người lại được nhận tiền, mọi người đều thấy xấu hổ."Tuy nàng chỉ có 5%, nhưng ngày đó tính sổ chia tiền, nàng không dám nghĩ tới, mỗi năm có nhiều tiền như vậy, khiến nàng hoảng sợ, cảm thấy chính mình như sâu bọ ăn bám, không làm chuyện gì lại được nhận tiền của nhị ca và Tô Mạt.Tô Việt cười nói: "Mọi người đã suy xét qua, huynh là người quản lý, muốn trích một phần để chăm lo cho phủ, ngoài ra những người làm cũng nên có chút phúc lợi. Đại muội muội đã thành gia, muội phu cũng góp tay giúp đỡ, chung quy là lập nghiệp. Hinh Nhi cũng cần chuẩn bị tương lai lập gia đình, ngoài đồ cưới, trên tay có tiền cũng đỡ phải lo lắng hơn. Đến cả đại tẩu, tất cả chi tiêu trong phủ kia, hầu hết là chuẩn bị cho Khang nhi, để đại tẩu và nó có thể đứng lên, càng lớn càng cần hơn, Tô Viễn cũng như vậy."
Tô Mạt tất nhiên biết hắn không thiếu tiền bạc, cười cười nói: "Được, huynh ."
Chuyện này tất nhiên sẽ công khai trước mọi người, chỉ là không có phụ thân và lão phu nhân tham gia thôi, được nhiên Tô Trì không có tư cách tham gia.
Tô Việt đưa một phần cho Tô Mạt xem, nàng cầm lấy xem một lượt, nhìn qua liền hiểu rõ.
Tô Việt quả nhiên dựa vào cách nàng từng nói qua, thực hành hình thức đầu tư cổ phần, đã kết hôn thì cả nhà tình một phầ, chưa kết hôn thì mỗi cá nhân tính một phần.
Đây là tổng lợi nhuận, ngoài ra còn chia cả cửa hàng hương liệu từ chường quỹ đến điều hương sư, quán trà và quán rượu cũng đang chờ chia.
Nói cách khác, bên trong gia tộc là hình thức chia cổ phần, nhưng cùng người ngoài chỉ là trích phần trăm.
Trong đó của nàng là nhiều nhất, chiếm 50%, ngoài ra Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân là 10%, Tô Hinh Nhi là 5%, An Bình và Tô Khang là 5%, Tô Viễn 5%, Tô Nhân Vũ 5% và lão phu nhân 5%.
Bản thân Tô Việt là 10%.
Tô Mạt cảm thấy ngược lại là nhị ca phải chịu thiệt, dù sao phần lớn công việc đều do nhị ca xử lý, khi ở kinh thành cũng như vậy, hần hết mọi chuyện đều do nhị ca làm.
Nàng nhìn Tô Việt nói: "Nhị ca, muội không cần nhiều như vậy, mọi người chia lại..."
"Khó mà làm được." Tất cả mọi người cắt ngang lời nàng, Tô Hinh Nhi nói: "Tỷ không làm chuyện gì, có làm cũng chỉ là nhìn qua hộ, nếu có ít tiền tiêu vặt là được rồi, kết quả lại trả nhiều như vậy, không thể chia thêm nữa. Chúng ta còn muốn đem một nửa chia cho nhị ca, nhị ca làm việc, mọi người lại được nhận tiền, mọi người đều thấy xấu hổ."
Tuy nàng chỉ có 5%, nhưng ngày đó tính sổ chia tiền, nàng không dám nghĩ tới, mỗi năm có nhiều tiền như vậy, khiến nàng hoảng sợ, cảm thấy chính mình như sâu bọ ăn bám, không làm chuyện gì lại được nhận tiền của nhị ca và Tô Mạt.
Tô Việt cười nói: "Mọi người đã suy xét qua, huynh là người quản lý, muốn trích một phần để chăm lo cho phủ, ngoài ra những người làm cũng nên có chút phúc lợi. Đại muội muội đã thành gia, muội phu cũng góp tay giúp đỡ, chung quy là lập nghiệp. Hinh Nhi cũng cần chuẩn bị tương lai lập gia đình, ngoài đồ cưới, trên tay có tiền cũng đỡ phải lo lắng hơn. Đến cả đại tẩu, tất cả chi tiêu trong phủ kia, hầu hết là chuẩn bị cho Khang nhi, để đại tẩu và nó có thể đứng lên, càng lớn càng cần hơn, Tô Viễn cũng như vậy."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt tất nhiên biết hắn không thiếu tiền bạc, cười cười nói: "Được, huynh ."Chuyện này tất nhiên sẽ công khai trước mọi người, chỉ là không có phụ thân và lão phu nhân tham gia thôi, được nhiên Tô Trì không có tư cách tham gia.Tô Việt đưa một phần cho Tô Mạt xem, nàng cầm lấy xem một lượt, nhìn qua liền hiểu rõ.Tô Việt quả nhiên dựa vào cách nàng từng nói qua, thực hành hình thức đầu tư cổ phần, đã kết hôn thì cả nhà tình một phầ, chưa kết hôn thì mỗi cá nhân tính một phần.Đây là tổng lợi nhuận, ngoài ra còn chia cả cửa hàng hương liệu từ chường quỹ đến điều hương sư, quán trà và quán rượu cũng đang chờ chia.Nói cách khác, bên trong gia tộc là hình thức chia cổ phần, nhưng cùng người ngoài chỉ là trích phần trăm.Trong đó của nàng là nhiều nhất, chiếm 50%, ngoài ra Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân là 10%, Tô Hinh Nhi là 5%, An Bình và Tô Khang là 5%, Tô Viễn 5%, Tô Nhân Vũ 5% và lão phu nhân 5%.Bản thân Tô Việt là 10%.Tô Mạt cảm thấy ngược lại là nhị ca phải chịu thiệt, dù sao phần lớn công việc đều do nhị ca xử lý, khi ở kinh thành cũng như vậy, hần hết mọi chuyện đều do nhị ca làm.Nàng nhìn Tô Việt nói: "Nhị ca, muội không cần nhiều như vậy, mọi người chia lại...""Khó mà làm được." Tất cả mọi người cắt ngang lời nàng, Tô Hinh Nhi nói: "Tỷ không làm chuyện gì, có làm cũng chỉ là nhìn qua hộ, nếu có ít tiền tiêu vặt là được rồi, kết quả lại trả nhiều như vậy, không thể chia thêm nữa. Chúng ta còn muốn đem một nửa chia cho nhị ca, nhị ca làm việc, mọi người lại được nhận tiền, mọi người đều thấy xấu hổ."Tuy nàng chỉ có 5%, nhưng ngày đó tính sổ chia tiền, nàng không dám nghĩ tới, mỗi năm có nhiều tiền như vậy, khiến nàng hoảng sợ, cảm thấy chính mình như sâu bọ ăn bám, không làm chuyện gì lại được nhận tiền của nhị ca và Tô Mạt.Tô Việt cười nói: "Mọi người đã suy xét qua, huynh là người quản lý, muốn trích một phần để chăm lo cho phủ, ngoài ra những người làm cũng nên có chút phúc lợi. Đại muội muội đã thành gia, muội phu cũng góp tay giúp đỡ, chung quy là lập nghiệp. Hinh Nhi cũng cần chuẩn bị tương lai lập gia đình, ngoài đồ cưới, trên tay có tiền cũng đỡ phải lo lắng hơn. Đến cả đại tẩu, tất cả chi tiêu trong phủ kia, hầu hết là chuẩn bị cho Khang nhi, để đại tẩu và nó có thể đứng lên, càng lớn càng cần hơn, Tô Viễn cũng như vậy."