Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1749

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Phụ thân và bà nội, có tiền trong tay cũng tiện hơn, về sau còn cần xã giao, thân thích lui tới, ccaafn nhờ những bổng lộc để quan hệ. Mạt nhi muốn là đại sự, tất nhiên sẽ cần tiền, muội đừng từ chối, nếu ai cần tiền, tất nhiên sẽ nói với muội."Tô Mạt thấy bọn họ đã thương lượng xong, chỉ còn thông báo cho nàng, căn bản không phải là thương lượng với nàng, cũng đàng phải chấp nhận."Dù sao nàng còn nhiều nơi kiếm tiền, hiện giờ cứ theo ý bọn họ trước đã.Tô Việt cho nàng xem cách trích phần trăm cho các cửa hàng, đều là Tô Mạt đã nói qua, chia là chế độ khen thưởng cho chưởng quỹ và người làm."A Cổ Thái, Hoa tỷ tỷ, thì mọi người chia thế nào?" Nàng biết A Cổ Thái nhất định không muốn tiền bạc, Hoa Ngọc La thì lại càng không cần phải nói.Tô Việt nói: "Muội cũng biết tính của bọn họ, A Cổ Thái chỉ cần có việc làm, muội có thể không ngừng bảo huynh ấy làm việc, để huynh ấy tìm ra loại mới, hynh ấy vui muốn chết rồi. Đến Hoa Ngọc La, không có việc gì, huynh có bao nhiều, đến lúc đó cũng cho nàng ấy như vậy."Tô Hinh Nhi cười hì hì: "Nhị ca, dù sao cũng là người một nhà,...Sớm nói với bà nội một tiếng đi."Tô Việt đỏ mặt, "Khụ, khụ, tiểu hài tử đừng nói linh tinh."Đến gia đình ba người Hồ tiên sinh, Tô Mạt đã sớm nghĩ xong, nối liền giữa núi Thanh Linh và Vân Vụ, sửa chữa là dược viên, đến lúc đó có thể Lăng Hư Quan đạo sỹ hợp tác, mở hiệu thước một bên bán thuốc, một bên chữa bệnh, Thủy Muội và Hồ Tú Hồng đều là nữ tử, để hai nàng xem bệnh cho nữ nhân nhất định sẽ được chào đón, nhất là các tiểu thư khuê các, các phu nhân gì đó.Những lợi nhuận đó có thể để họ.Hiện giờ sản nghiệp của bọn họ, cửa hàng hương liệu là đứng đầu, bán hương liệu, son bột nước, các loại dụng cụ thủy tinh, còn có trang sức, đồ cổ ngọc khí.Cửa hàng hương liệu chỉ là một cách gọi.Mà tửu lâu còn là khách điếm, tửu lâu, cách thức giải trí.Trà lâu chủ yếu là bán điểm tâm, cùng các loại trà, nơi này có nhiều phòng, nữ nhân có điều kiện để ra ngoài, cực kỳ thuận tiện.Cho nên trà lâu rất được nữ nhân hoan nghênh.Ngoài ra, Tô Mạt còn muốn để nhị ca mở rộng sang vải vóc tơ lụa, thử ươm tơ, kéo sợi, canh cửi, nhuộm màu, may, thêu hoa cùng dây chuyền vải tơ lụa.Ngoài cái đó ra, nàng còm muốn mở rộng phúc lợi bán hàng của nông trang, chủ yếu là thay đổi gạo, mì và rau củ trái cây, như vậy có thể trợ giúp nông hộ một chút, có thể điều tiết thị trường.

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Phụ thân và bà nội, có tiền trong tay cũng tiện hơn, về sau còn cần xã giao, thân thích lui tới, ccaafn nhờ những bổng lộc để quan hệ. Mạt nhi muốn là đại sự, tất nhiên sẽ cần tiền, muội đừng từ chối, nếu ai cần tiền, tất nhiên sẽ nói với muội."

Tô Mạt thấy bọn họ đã thương lượng xong, chỉ còn thông báo cho nàng, căn bản không phải là thương lượng với nàng, cũng đàng phải chấp nhận."

Dù sao nàng còn nhiều nơi kiếm tiền, hiện giờ cứ theo ý bọn họ trước đã.

Tô Việt cho nàng xem cách trích phần trăm cho các cửa hàng, đều là Tô Mạt đã nói qua, chia là chế độ khen thưởng cho chưởng quỹ và người làm.

"A Cổ Thái, Hoa tỷ tỷ, thì mọi người chia thế nào?" Nàng biết A Cổ Thái nhất định không muốn tiền bạc, Hoa Ngọc La thì lại càng không cần phải nói.

Tô Việt nói: "Muội cũng biết tính của bọn họ, A Cổ Thái chỉ cần có việc làm, muội có thể không ngừng bảo huynh ấy làm việc, để huynh ấy tìm ra loại mới, hynh ấy vui muốn chết rồi. Đến Hoa Ngọc La, không có việc gì, huynh có bao nhiều, đến lúc đó cũng cho nàng ấy như vậy."

Tô Hinh Nhi cười hì hì: "Nhị ca, dù sao cũng là người một nhà,...Sớm nói với bà nội một tiếng đi."

Tô Việt đỏ mặt, "Khụ, khụ, tiểu hài tử đừng nói linh tinh."

Đến gia đình ba người Hồ tiên sinh, Tô Mạt đã sớm nghĩ xong, nối liền giữa núi Thanh Linh và Vân Vụ, sửa chữa là dược viên, đến lúc đó có thể Lăng Hư Quan đạo sỹ hợp tác, mở hiệu thước một bên bán thuốc, một bên chữa bệnh, Thủy Muội và Hồ Tú Hồng đều là nữ tử, để hai nàng xem bệnh cho nữ nhân nhất định sẽ được chào đón, nhất là các tiểu thư khuê các, các phu nhân gì đó.

Những lợi nhuận đó có thể để họ.

Hiện giờ sản nghiệp của bọn họ, cửa hàng hương liệu là đứng đầu, bán hương liệu, son bột nước, các loại dụng cụ thủy tinh, còn có trang sức, đồ cổ ngọc khí.

Cửa hàng hương liệu chỉ là một cách gọi.

Mà tửu lâu còn là khách điếm, tửu lâu, cách thức giải trí.

Trà lâu chủ yếu là bán điểm tâm, cùng các loại trà, nơi này có nhiều phòng, nữ nhân có điều kiện để ra ngoài, cực kỳ thuận tiện.

Cho nên trà lâu rất được nữ nhân hoan nghênh.

Ngoài ra, Tô Mạt còn muốn để nhị ca mở rộng sang vải vóc tơ lụa, thử ươm tơ, kéo sợi, canh cửi, nhuộm màu, may, thêu hoa cùng dây chuyền vải tơ lụa.

Ngoài cái đó ra, nàng còm muốn mở rộng phúc lợi bán hàng của nông trang, chủ yếu là thay đổi gạo, mì và rau củ trái cây, như vậy có thể trợ giúp nông hộ một chút, có thể điều tiết thị trường.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Phụ thân và bà nội, có tiền trong tay cũng tiện hơn, về sau còn cần xã giao, thân thích lui tới, ccaafn nhờ những bổng lộc để quan hệ. Mạt nhi muốn là đại sự, tất nhiên sẽ cần tiền, muội đừng từ chối, nếu ai cần tiền, tất nhiên sẽ nói với muội."Tô Mạt thấy bọn họ đã thương lượng xong, chỉ còn thông báo cho nàng, căn bản không phải là thương lượng với nàng, cũng đàng phải chấp nhận."Dù sao nàng còn nhiều nơi kiếm tiền, hiện giờ cứ theo ý bọn họ trước đã.Tô Việt cho nàng xem cách trích phần trăm cho các cửa hàng, đều là Tô Mạt đã nói qua, chia là chế độ khen thưởng cho chưởng quỹ và người làm."A Cổ Thái, Hoa tỷ tỷ, thì mọi người chia thế nào?" Nàng biết A Cổ Thái nhất định không muốn tiền bạc, Hoa Ngọc La thì lại càng không cần phải nói.Tô Việt nói: "Muội cũng biết tính của bọn họ, A Cổ Thái chỉ cần có việc làm, muội có thể không ngừng bảo huynh ấy làm việc, để huynh ấy tìm ra loại mới, hynh ấy vui muốn chết rồi. Đến Hoa Ngọc La, không có việc gì, huynh có bao nhiều, đến lúc đó cũng cho nàng ấy như vậy."Tô Hinh Nhi cười hì hì: "Nhị ca, dù sao cũng là người một nhà,...Sớm nói với bà nội một tiếng đi."Tô Việt đỏ mặt, "Khụ, khụ, tiểu hài tử đừng nói linh tinh."Đến gia đình ba người Hồ tiên sinh, Tô Mạt đã sớm nghĩ xong, nối liền giữa núi Thanh Linh và Vân Vụ, sửa chữa là dược viên, đến lúc đó có thể Lăng Hư Quan đạo sỹ hợp tác, mở hiệu thước một bên bán thuốc, một bên chữa bệnh, Thủy Muội và Hồ Tú Hồng đều là nữ tử, để hai nàng xem bệnh cho nữ nhân nhất định sẽ được chào đón, nhất là các tiểu thư khuê các, các phu nhân gì đó.Những lợi nhuận đó có thể để họ.Hiện giờ sản nghiệp của bọn họ, cửa hàng hương liệu là đứng đầu, bán hương liệu, son bột nước, các loại dụng cụ thủy tinh, còn có trang sức, đồ cổ ngọc khí.Cửa hàng hương liệu chỉ là một cách gọi.Mà tửu lâu còn là khách điếm, tửu lâu, cách thức giải trí.Trà lâu chủ yếu là bán điểm tâm, cùng các loại trà, nơi này có nhiều phòng, nữ nhân có điều kiện để ra ngoài, cực kỳ thuận tiện.Cho nên trà lâu rất được nữ nhân hoan nghênh.Ngoài ra, Tô Mạt còn muốn để nhị ca mở rộng sang vải vóc tơ lụa, thử ươm tơ, kéo sợi, canh cửi, nhuộm màu, may, thêu hoa cùng dây chuyền vải tơ lụa.Ngoài cái đó ra, nàng còm muốn mở rộng phúc lợi bán hàng của nông trang, chủ yếu là thay đổi gạo, mì và rau củ trái cây, như vậy có thể trợ giúp nông hộ một chút, có thể điều tiết thị trường.

Chương 1749