Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1751

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hồ Tú Hồng hào phóng nói: "Không thành vấn đề, ngươi muốn thứ gì, chỉ cần ta có đủ nguyên liệu nhất định sẽ làm cho ngươi. Cha ta cũng khen ta có thiên phú ở phương diện này, còn giỏi hơn cả ông ấy và mẹ ta."Nói xong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Tô Mạt, Tô Hinh Nhi thấy cũng đòi một hộp.Hồ Tú Hồng cười nói: "Hinh nhi, nếu ngươi muốn thì sau này không gả đi được rồi."Hai má Tô Hinh Nhi đỏ lên, hừ một tiếng, "Không nghiêm túc gì cả, một cô gái không vui mình trong đống chai lọ thì lại đi trêu ghẹo người khác, thật sự là giống Mạt nhi." Kim Kết nghe vậy liền nói xen vào: "Tam tiểu thư, Tú Hồng không có lừa người, người dùng hộp son đó xong sẽ trở thành một độc nhân đó."Như vậy còn nam tử nào dám cưới nữa.Thủy Muội kéo tay Tô Hinh Nhi nói: "Tam tiểu thư, chúng em cũng có thể làm ra son bột, hơn nữa không có độc."Son bột mà tiểu thư muốn, sao có thể bình thường được chứ.Thủy Muội và Kim Kết kéo tay Tô Hinh Nhi đi, cùng vài người đại tiểu thư đến chỗ lão phu nhân và An Bình xem bọn trẻ, cùng lão phu nhân trò chuyện.Để Hồ Tú Hồng và Tô Mạt có thể nói chuyện riêng.Hồ Tú Hồng kéo tay Tô mạt, hai người đi tản bộ trong hoa viên vừa đi vừa nói chuyện, tiếng ve kêu râm ran, bóng cây mát dịu, hoa lựu đỏ như lửa.Hai thiếu nữ như hoa như ngọc đi giữa vườn hoa, nhỏ giọng nói chuyện.Vốn là Hồ Tú Hồng muốn an ủi Tô Mạt, nhưng thấy nàng che dấu rất giỏi, sắc mặt bình thường, không có nửa điểm ưu thương ảm đạm, nếu mình nói ra, ngược lại khơi ra chuyện đau lòng của nàng ấy, cho nên không nói đến, chỉ nói một số chuyện vui vẻ.Hồ Tú Hồng nói mấy năm nay học phối độc ra sao, điều chế thuốc giải ra sao, cách biến con thỏ thành con hổ như thế nào, cách thuần phục sói thành cừu nhỏ, lại nói đến chuyện A Lý bị mấy viên mê huyễn của nàng làm cho không biết trời đất ra sao, nói đến chỗ đó, nàng không để ý đến hình tượng mà cười lớn.Tô Mạt kinh ngạc nói: "A Lý bị ngươi làm cho hôn mê sao?"Hồ Tú Hồng tự hào nói: "Đương nhiên, đừng thấy nội lực của hắn thâm hậu cũng không phải là đối thủ của ta."Sao không thấy A Lý nói chuyện này, mỗi lần nàng hỏi đến chuyện Tú Hồng, hắn đều nói mấy chữ đơn giản cho qua, nàng còn tưởng rằng A Lý không giỏi nói chuyện, thì ra là có nguyên nhân này. Hồ Tú Hồng nói lại với nàng những tiến triển của mê huyễn dược và thôi miên dược.

Hồ Tú Hồng hào phóng nói: "Không thành vấn đề, ngươi muốn thứ gì, chỉ cần ta có đủ nguyên liệu nhất định sẽ làm cho ngươi. Cha ta cũng khen ta có thiên phú ở phương diện này, còn giỏi hơn cả ông ấy và mẹ ta."

Nói xong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Tô Mạt, Tô Hinh Nhi thấy cũng đòi một hộp.

Hồ Tú Hồng cười nói: "Hinh nhi, nếu ngươi muốn thì sau này không gả đi được rồi."

Hai má Tô Hinh Nhi đỏ lên, hừ một tiếng, "Không nghiêm túc gì cả, một cô gái không vui mình trong đống chai lọ thì lại đi trêu ghẹo người khác, thật sự là giống Mạt nhi." Kim Kết nghe vậy liền nói xen vào: "Tam tiểu thư, Tú Hồng không có lừa người, người dùng hộp son đó xong sẽ trở thành một độc nhân đó."

Như vậy còn nam tử nào dám cưới nữa.

Thủy Muội kéo tay Tô Hinh Nhi nói: "Tam tiểu thư, chúng em cũng có thể làm ra son bột, hơn nữa không có độc."

Son bột mà tiểu thư muốn, sao có thể bình thường được chứ.

Thủy Muội và Kim Kết kéo tay Tô Hinh Nhi đi, cùng vài người đại tiểu thư đến chỗ lão phu nhân và An Bình xem bọn trẻ, cùng lão phu nhân trò chuyện.

Để Hồ Tú Hồng và Tô Mạt có thể nói chuyện riêng.

Hồ Tú Hồng kéo tay Tô mạt, hai người đi tản bộ trong hoa viên vừa đi vừa nói chuyện, tiếng ve kêu râm ran, bóng cây mát dịu, hoa lựu đỏ như lửa.

Hai thiếu nữ như hoa như ngọc đi giữa vườn hoa, nhỏ giọng nói chuyện.

Vốn là Hồ Tú Hồng muốn an ủi Tô Mạt, nhưng thấy nàng che dấu rất giỏi, sắc mặt bình thường, không có nửa điểm ưu thương ảm đạm, nếu mình nói ra, ngược lại khơi ra chuyện đau lòng của nàng ấy, cho nên không nói đến, chỉ nói một số chuyện vui vẻ.

Hồ Tú Hồng nói mấy năm nay học phối độc ra sao, điều chế thuốc giải ra sao, cách biến con thỏ thành con hổ như thế nào, cách thuần phục sói thành cừu nhỏ, lại nói đến chuyện A Lý bị mấy viên mê huyễn của nàng làm cho không biết trời đất ra sao, nói đến chỗ đó, nàng không để ý đến hình tượng mà cười lớn.

Tô Mạt kinh ngạc nói: "A Lý bị ngươi làm cho hôn mê sao?"

Hồ Tú Hồng tự hào nói: "Đương nhiên, đừng thấy nội lực của hắn thâm hậu cũng không phải là đối thủ của ta."

Sao không thấy A Lý nói chuyện này, mỗi lần nàng hỏi đến chuyện Tú Hồng, hắn đều nói mấy chữ đơn giản cho qua, nàng còn tưởng rằng A Lý không giỏi nói chuyện, thì ra là có nguyên nhân này. Hồ Tú Hồng nói lại với nàng những tiến triển của mê huyễn dược và thôi miên dược.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hồ Tú Hồng hào phóng nói: "Không thành vấn đề, ngươi muốn thứ gì, chỉ cần ta có đủ nguyên liệu nhất định sẽ làm cho ngươi. Cha ta cũng khen ta có thiên phú ở phương diện này, còn giỏi hơn cả ông ấy và mẹ ta."Nói xong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Tô Mạt, Tô Hinh Nhi thấy cũng đòi một hộp.Hồ Tú Hồng cười nói: "Hinh nhi, nếu ngươi muốn thì sau này không gả đi được rồi."Hai má Tô Hinh Nhi đỏ lên, hừ một tiếng, "Không nghiêm túc gì cả, một cô gái không vui mình trong đống chai lọ thì lại đi trêu ghẹo người khác, thật sự là giống Mạt nhi." Kim Kết nghe vậy liền nói xen vào: "Tam tiểu thư, Tú Hồng không có lừa người, người dùng hộp son đó xong sẽ trở thành một độc nhân đó."Như vậy còn nam tử nào dám cưới nữa.Thủy Muội kéo tay Tô Hinh Nhi nói: "Tam tiểu thư, chúng em cũng có thể làm ra son bột, hơn nữa không có độc."Son bột mà tiểu thư muốn, sao có thể bình thường được chứ.Thủy Muội và Kim Kết kéo tay Tô Hinh Nhi đi, cùng vài người đại tiểu thư đến chỗ lão phu nhân và An Bình xem bọn trẻ, cùng lão phu nhân trò chuyện.Để Hồ Tú Hồng và Tô Mạt có thể nói chuyện riêng.Hồ Tú Hồng kéo tay Tô mạt, hai người đi tản bộ trong hoa viên vừa đi vừa nói chuyện, tiếng ve kêu râm ran, bóng cây mát dịu, hoa lựu đỏ như lửa.Hai thiếu nữ như hoa như ngọc đi giữa vườn hoa, nhỏ giọng nói chuyện.Vốn là Hồ Tú Hồng muốn an ủi Tô Mạt, nhưng thấy nàng che dấu rất giỏi, sắc mặt bình thường, không có nửa điểm ưu thương ảm đạm, nếu mình nói ra, ngược lại khơi ra chuyện đau lòng của nàng ấy, cho nên không nói đến, chỉ nói một số chuyện vui vẻ.Hồ Tú Hồng nói mấy năm nay học phối độc ra sao, điều chế thuốc giải ra sao, cách biến con thỏ thành con hổ như thế nào, cách thuần phục sói thành cừu nhỏ, lại nói đến chuyện A Lý bị mấy viên mê huyễn của nàng làm cho không biết trời đất ra sao, nói đến chỗ đó, nàng không để ý đến hình tượng mà cười lớn.Tô Mạt kinh ngạc nói: "A Lý bị ngươi làm cho hôn mê sao?"Hồ Tú Hồng tự hào nói: "Đương nhiên, đừng thấy nội lực của hắn thâm hậu cũng không phải là đối thủ của ta."Sao không thấy A Lý nói chuyện này, mỗi lần nàng hỏi đến chuyện Tú Hồng, hắn đều nói mấy chữ đơn giản cho qua, nàng còn tưởng rằng A Lý không giỏi nói chuyện, thì ra là có nguyên nhân này. Hồ Tú Hồng nói lại với nàng những tiến triển của mê huyễn dược và thôi miên dược.

Chương 1751