Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1754
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hỉ Thước nói: "Tỷ tỷ đừng có bước theo chân phu nhân, nhị thiếu gia có tài năng nhưng tính tình của nhị thiếu gia khiêm tốn, là người chủ động chia cho Viễn nhi tiền lãi. Dù sao Viễn nhi cũng là đệ đệ ruột thịt của người, về sau còn cần đến nó. Còn muội, tuy là quản bên trong, cũng chỉ làm một số việc, vừa không quan tâm đến tiền bạc vừa không quan tâm đến địa vị, bản thân muội chưa lấy một lượng bạc, tỷ tỷ cần gì phải gấp như vậy."Nghe nàng không khách khí châm chọc, Lâm di nương càng thêm tức giận, hổn hển nói: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, cái nhà này do Việt nhi dành được, các ngươi đã làm được gì? Ngoài việc chơi đùa, ngoài tô son điểm phần, các người bỏ công gì ra sao? Còn không phải là do một mình Việt nhi chống đỡ? Các ngươi không biết xấu hổ nhận tiền mồ hôi nước mắt của hắn, ta cảnh cáo ngươi, nếu không biết tốt xấu, đừng trách ta không khách khí. Chỉ cần ta bảo Việt nhi không thật lòng phân lợi nhuận cho ngươi, xem các ngươi lấy đâu ra tiền bạc."Hỉ Thước không nhìn bà,nói: "Muội chỉ là muốn gia đình hòa thuận để mọi chuyện đều được tốt, từ người, tiền bạc đến nơi ở đều nhường tỷ, nếu tỷ còn tiếp tục gây sự, muội sẽ đến nói chuyện cùng lão phu nhân và tứ tiểu thư, nhị thiếu gia đã nói là để hai người họ phân xử. Sở dĩ muội vẫn chưa nói là vì mặt mũi nhị thiếu gia, nếu người biết mẹ ruột của mình nhỏ nhen như vậy, chỉ sợ cũng không kính trọng tỷ nữa. Nếu tỷ tỷ thật sự muốn tốt cho nhị thiếu gia, thì hãy học hỏi tứ tiểu thư. Tiểu thư vốn có thể đặt mọi sinh ý trong tay mình, nhưng tiểu thư lại thoải mái giao cho nhị thiếu gia, nhị thiếu gia hiểu được suy tính trong lòng của tiểu thư, tất nhiên có đi có lại, để người trong nhà có những ngày thoải mái. Nếu thiếu gia giống tỷ tỷ ích kỷ hẹp hòi, vậy tứ tiểu thư nhất định sẽ không coi trọng thiếu gia. Tùy tiện tìm một chưởng quỹ, thật sự trung thành với tiểu thư, còn sợ suy tính của tỷ sao?"Hai người trong núi giả nghe được liền gật đầu liên tiếp, thầm khen Hỉ Thước thật tinh mắt.Hỉ Thước nói xong, thấy Lâm di nương có phần bị hù dọa, liền quay đầu bỏ đi.Lâm di nương tức đến giậm chân, thở phì phì nói: "Kẻ tiện nhân này."Hiện giờ Vương phu nhân đã bị phế, Dương di nương ở thông trang người không ra người quỷ không ra quỷ, điên điên khùng khùng, ngoài trừ Hỉ Thước không còn ai đối đầu với mình nữa.Hơn nữa con trai của bà có tiền đồ như vậy, hiện giờ Tô Trì vô dụng, bị nhốt ở nhà, Tô Việt xem như là đương gia của gia đình này rồi.
Hỉ Thước nói: "Tỷ tỷ đừng có bước theo chân phu nhân, nhị thiếu gia có tài năng nhưng tính tình của nhị thiếu gia khiêm tốn, là người chủ động chia cho Viễn nhi tiền lãi. Dù sao Viễn nhi cũng là đệ đệ ruột thịt của người, về sau còn cần đến nó. Còn muội, tuy là quản bên trong, cũng chỉ làm một số việc, vừa không quan tâm đến tiền bạc vừa không quan tâm đến địa vị, bản thân muội chưa lấy một lượng bạc, tỷ tỷ cần gì phải gấp như vậy."
Nghe nàng không khách khí châm chọc, Lâm di nương càng thêm tức giận, hổn hển nói: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, cái nhà này do Việt nhi dành được, các ngươi đã làm được gì? Ngoài việc chơi đùa, ngoài tô son điểm phần, các người bỏ công gì ra sao? Còn không phải là do một mình Việt nhi chống đỡ? Các ngươi không biết xấu hổ nhận tiền mồ hôi nước mắt của hắn, ta cảnh cáo ngươi, nếu không biết tốt xấu, đừng trách ta không khách khí. Chỉ cần ta bảo Việt nhi không thật lòng phân lợi nhuận cho ngươi, xem các ngươi lấy đâu ra tiền bạc."
Hỉ Thước không nhìn bà,nói: "Muội chỉ là muốn gia đình hòa thuận để mọi chuyện đều được tốt, từ người, tiền bạc đến nơi ở đều nhường tỷ, nếu tỷ còn tiếp tục gây sự, muội sẽ đến nói chuyện cùng lão phu nhân và tứ tiểu thư, nhị thiếu gia đã nói là để hai người họ phân xử. Sở dĩ muội vẫn chưa nói là vì mặt mũi nhị thiếu gia, nếu người biết mẹ ruột của mình nhỏ nhen như vậy, chỉ sợ cũng không kính trọng tỷ nữa. Nếu tỷ tỷ thật sự muốn tốt cho nhị thiếu gia, thì hãy học hỏi tứ tiểu thư. Tiểu thư vốn có thể đặt mọi sinh ý trong tay mình, nhưng tiểu thư lại thoải mái giao cho nhị thiếu gia, nhị thiếu gia hiểu được suy tính trong lòng của tiểu thư, tất nhiên có đi có lại, để người trong nhà có những ngày thoải mái. Nếu thiếu gia giống tỷ tỷ ích kỷ hẹp hòi, vậy tứ tiểu thư nhất định sẽ không coi trọng thiếu gia. Tùy tiện tìm một chưởng quỹ, thật sự trung thành với tiểu thư, còn sợ suy tính của tỷ sao?"
Hai người trong núi giả nghe được liền gật đầu liên tiếp, thầm khen Hỉ Thước thật tinh mắt.
Hỉ Thước nói xong, thấy Lâm di nương có phần bị hù dọa, liền quay đầu bỏ đi.
Lâm di nương tức đến giậm chân, thở phì phì nói: "Kẻ tiện nhân này."
Hiện giờ Vương phu nhân đã bị phế, Dương di nương ở thông trang người không ra người quỷ không ra quỷ, điên điên khùng khùng, ngoài trừ Hỉ Thước không còn ai đối đầu với mình nữa.
Hơn nữa con trai của bà có tiền đồ như vậy, hiện giờ Tô Trì vô dụng, bị nhốt ở nhà, Tô Việt xem như là đương gia của gia đình này rồi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hỉ Thước nói: "Tỷ tỷ đừng có bước theo chân phu nhân, nhị thiếu gia có tài năng nhưng tính tình của nhị thiếu gia khiêm tốn, là người chủ động chia cho Viễn nhi tiền lãi. Dù sao Viễn nhi cũng là đệ đệ ruột thịt của người, về sau còn cần đến nó. Còn muội, tuy là quản bên trong, cũng chỉ làm một số việc, vừa không quan tâm đến tiền bạc vừa không quan tâm đến địa vị, bản thân muội chưa lấy một lượng bạc, tỷ tỷ cần gì phải gấp như vậy."Nghe nàng không khách khí châm chọc, Lâm di nương càng thêm tức giận, hổn hển nói: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, cái nhà này do Việt nhi dành được, các ngươi đã làm được gì? Ngoài việc chơi đùa, ngoài tô son điểm phần, các người bỏ công gì ra sao? Còn không phải là do một mình Việt nhi chống đỡ? Các ngươi không biết xấu hổ nhận tiền mồ hôi nước mắt của hắn, ta cảnh cáo ngươi, nếu không biết tốt xấu, đừng trách ta không khách khí. Chỉ cần ta bảo Việt nhi không thật lòng phân lợi nhuận cho ngươi, xem các ngươi lấy đâu ra tiền bạc."Hỉ Thước không nhìn bà,nói: "Muội chỉ là muốn gia đình hòa thuận để mọi chuyện đều được tốt, từ người, tiền bạc đến nơi ở đều nhường tỷ, nếu tỷ còn tiếp tục gây sự, muội sẽ đến nói chuyện cùng lão phu nhân và tứ tiểu thư, nhị thiếu gia đã nói là để hai người họ phân xử. Sở dĩ muội vẫn chưa nói là vì mặt mũi nhị thiếu gia, nếu người biết mẹ ruột của mình nhỏ nhen như vậy, chỉ sợ cũng không kính trọng tỷ nữa. Nếu tỷ tỷ thật sự muốn tốt cho nhị thiếu gia, thì hãy học hỏi tứ tiểu thư. Tiểu thư vốn có thể đặt mọi sinh ý trong tay mình, nhưng tiểu thư lại thoải mái giao cho nhị thiếu gia, nhị thiếu gia hiểu được suy tính trong lòng của tiểu thư, tất nhiên có đi có lại, để người trong nhà có những ngày thoải mái. Nếu thiếu gia giống tỷ tỷ ích kỷ hẹp hòi, vậy tứ tiểu thư nhất định sẽ không coi trọng thiếu gia. Tùy tiện tìm một chưởng quỹ, thật sự trung thành với tiểu thư, còn sợ suy tính của tỷ sao?"Hai người trong núi giả nghe được liền gật đầu liên tiếp, thầm khen Hỉ Thước thật tinh mắt.Hỉ Thước nói xong, thấy Lâm di nương có phần bị hù dọa, liền quay đầu bỏ đi.Lâm di nương tức đến giậm chân, thở phì phì nói: "Kẻ tiện nhân này."Hiện giờ Vương phu nhân đã bị phế, Dương di nương ở thông trang người không ra người quỷ không ra quỷ, điên điên khùng khùng, ngoài trừ Hỉ Thước không còn ai đối đầu với mình nữa.Hơn nữa con trai của bà có tiền đồ như vậy, hiện giờ Tô Trì vô dụng, bị nhốt ở nhà, Tô Việt xem như là đương gia của gia đình này rồi.