Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1755

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lâm di nương sao không muốn được nở mày nở mặt chứ?Ít nhất, cũng nên đỡ bà lên chính thất, dù không được phù chính, thì cũng phải để bà quản lý mới đúng.Bà hừ một tiếng, đi về phí viện của lão phu nhân.Bà vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở sau núi giả đi ra, thở phào nhẹ nhõm, Tô Mạt bất đắc dĩ cười: "Xem ra, đại trạch môn không có ngày nào đươc yên bình. Lòng người khó dò, ngươi muốn mọi người đều được tốt, nhưng chưa chắc mọi người đều muốn như vậy, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau."Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên cũng có suy nghĩ như vậy, hắn nói: "Dù là huynh đệ ruột thịt còn phải ra ở riêng, huống chi là huynh đệ không cùng mẹ."Tô Mạt ừ một tiếng, "Muội cảm thấy nhị ca không phải người như vậy."Nếu nhị ca có thể chịu được, không bị Lâm mẫu gió thổi bên tai làm lệch đi, nàng nguyện ý giao lại tất cả cho hắn.Hơn nữa nàng cũng không muốn thử thách nhị ca, nàng muốn trực tiếp xuống tay với Lâm di nương, hù dọa một chút, chỉ là nữ nhân ở sau, dù có lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị dọa thôi.Thử nghĩ xem sống không bằng chết với làm đương gia, cái nào quan trọng hơn?Hiện giờ nàng đã biết vì sao Hỉ Thước lại hỏi khi nào phụ thân trở về, chắc do bị Lâm di nương chọc cho tức giận, nếu không cũng sẽ không luống cuống như vậy đến hỏi nàng.Nàng nghe thấy hai người nhắc đến Dương di nương, đó là mẹ ruột của Tô Văn Nhi, năm đó bị bệnh lao, Tô Văn Nhị sợ bị lây, chẳng những không cầu chính thất bấy giờ là Vương phu nhân chữa bệnh cho mẹ ruột, ngược lại khuyên Vương phu nhân đưa Dương di nương đến thôn trang.Cho dù thân thể có tốt lên, nhưng lòng lại lạnh đi, hơn nữa cũng không có thú vui gì, chỉ sợ sống cũng không có tư vị gì.Nhớ đến phụ thân đã mất, Tô Mạt thở dài, động lòng trắc ẩn.Tuy là phụ thân không thích các bà, nhưng ngoài mẫu thân, ông cũng là trượng phu của họ, nên có trách nhiệm.Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Nhìn đi, đây là phiền não của nạp thiếp, nữ nhân không phải công cụ sinh con, huynh đệ như vậy, có đôi khi so với kẻ thủ còn độc ác hơn."Giống như Hoàng Phủ Tuyên và mấy huynh đệ Hoàng Phủ Cẩn, thật sự là so với kẻ địch còn nguy hiểm hơn.Huynh đệ ruột thịt, cha con, khi phá bỏ mặt nạ cơn đáng sợ hơn kẻ thù. Huống chi là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.Hoàng Phủ Cẩn lập tức tỏ rõ thái độ, "Mạt nhi, muội yên tâm, đánh chết ta cũng không nạp thiếp."Tô Mạt bĩu môi, "Huynh yên tâm, ta cũng sẽ không ép huynh nạp thiếp."Thấy nàng nói vậy, ngược lại Hoàng Phủ Cẩn cực kỳ kinh ngạc, có chút tổn thương nhìn nàng, "Mạt như, muội không để ý đến sao?"Hắn có chút mất mát.

Lâm di nương sao không muốn được nở mày nở mặt chứ?

Ít nhất, cũng nên đỡ bà lên chính thất, dù không được phù chính, thì cũng phải để bà quản lý mới đúng.

Bà hừ một tiếng, đi về phí viện của lão phu nhân.

Bà vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở sau núi giả đi ra, thở phào nhẹ nhõm, Tô Mạt bất đắc dĩ cười: "Xem ra, đại trạch môn không có ngày nào đươc yên bình. Lòng người khó dò, ngươi muốn mọi người đều được tốt, nhưng chưa chắc mọi người đều muốn như vậy, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau."

Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên cũng có suy nghĩ như vậy, hắn nói: "Dù là huynh đệ ruột thịt còn phải ra ở riêng, huống chi là huynh đệ không cùng mẹ."

Tô Mạt ừ một tiếng, "Muội cảm thấy nhị ca không phải người như vậy."

Nếu nhị ca có thể chịu được, không bị Lâm mẫu gió thổi bên tai làm lệch đi, nàng nguyện ý giao lại tất cả cho hắn.

Hơn nữa nàng cũng không muốn thử thách nhị ca, nàng muốn trực tiếp xuống tay với Lâm di nương, hù dọa một chút, chỉ là nữ nhân ở sau, dù có lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị dọa thôi.

Thử nghĩ xem sống không bằng chết với làm đương gia, cái nào quan trọng hơn?

Hiện giờ nàng đã biết vì sao Hỉ Thước lại hỏi khi nào phụ thân trở về, chắc do bị Lâm di nương chọc cho tức giận, nếu không cũng sẽ không luống cuống như vậy đến hỏi nàng.

Nàng nghe thấy hai người nhắc đến Dương di nương, đó là mẹ ruột của Tô Văn Nhi, năm đó bị bệnh lao, Tô Văn Nhị sợ bị lây, chẳng những không cầu chính thất bấy giờ là Vương phu nhân chữa bệnh cho mẹ ruột, ngược lại khuyên Vương phu nhân đưa Dương di nương đến thôn trang.

Cho dù thân thể có tốt lên, nhưng lòng lại lạnh đi, hơn nữa cũng không có thú vui gì, chỉ sợ sống cũng không có tư vị gì.

Nhớ đến phụ thân đã mất, Tô Mạt thở dài, động lòng trắc ẩn.

Tuy là phụ thân không thích các bà, nhưng ngoài mẫu thân, ông cũng là trượng phu của họ, nên có trách nhiệm.

Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Nhìn đi, đây là phiền não của nạp thiếp, nữ nhân không phải công cụ sinh con, huynh đệ như vậy, có đôi khi so với kẻ thủ còn độc ác hơn."

Giống như Hoàng Phủ Tuyên và mấy huynh đệ Hoàng Phủ Cẩn, thật sự là so với kẻ địch còn nguy hiểm hơn.

Huynh đệ ruột thịt, cha con, khi phá bỏ mặt nạ cơn đáng sợ hơn kẻ thù. Huống chi là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức tỏ rõ thái độ, "Mạt nhi, muội yên tâm, đánh chết ta cũng không nạp thiếp."

Tô Mạt bĩu môi, "Huynh yên tâm, ta cũng sẽ không ép huynh nạp thiếp."

Thấy nàng nói vậy, ngược lại Hoàng Phủ Cẩn cực kỳ kinh ngạc, có chút tổn thương nhìn nàng, "Mạt như, muội không để ý đến sao?"

Hắn có chút mất mát.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lâm di nương sao không muốn được nở mày nở mặt chứ?Ít nhất, cũng nên đỡ bà lên chính thất, dù không được phù chính, thì cũng phải để bà quản lý mới đúng.Bà hừ một tiếng, đi về phí viện của lão phu nhân.Bà vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở sau núi giả đi ra, thở phào nhẹ nhõm, Tô Mạt bất đắc dĩ cười: "Xem ra, đại trạch môn không có ngày nào đươc yên bình. Lòng người khó dò, ngươi muốn mọi người đều được tốt, nhưng chưa chắc mọi người đều muốn như vậy, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau."Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên cũng có suy nghĩ như vậy, hắn nói: "Dù là huynh đệ ruột thịt còn phải ra ở riêng, huống chi là huynh đệ không cùng mẹ."Tô Mạt ừ một tiếng, "Muội cảm thấy nhị ca không phải người như vậy."Nếu nhị ca có thể chịu được, không bị Lâm mẫu gió thổi bên tai làm lệch đi, nàng nguyện ý giao lại tất cả cho hắn.Hơn nữa nàng cũng không muốn thử thách nhị ca, nàng muốn trực tiếp xuống tay với Lâm di nương, hù dọa một chút, chỉ là nữ nhân ở sau, dù có lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị dọa thôi.Thử nghĩ xem sống không bằng chết với làm đương gia, cái nào quan trọng hơn?Hiện giờ nàng đã biết vì sao Hỉ Thước lại hỏi khi nào phụ thân trở về, chắc do bị Lâm di nương chọc cho tức giận, nếu không cũng sẽ không luống cuống như vậy đến hỏi nàng.Nàng nghe thấy hai người nhắc đến Dương di nương, đó là mẹ ruột của Tô Văn Nhi, năm đó bị bệnh lao, Tô Văn Nhị sợ bị lây, chẳng những không cầu chính thất bấy giờ là Vương phu nhân chữa bệnh cho mẹ ruột, ngược lại khuyên Vương phu nhân đưa Dương di nương đến thôn trang.Cho dù thân thể có tốt lên, nhưng lòng lại lạnh đi, hơn nữa cũng không có thú vui gì, chỉ sợ sống cũng không có tư vị gì.Nhớ đến phụ thân đã mất, Tô Mạt thở dài, động lòng trắc ẩn.Tuy là phụ thân không thích các bà, nhưng ngoài mẫu thân, ông cũng là trượng phu của họ, nên có trách nhiệm.Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Nhìn đi, đây là phiền não của nạp thiếp, nữ nhân không phải công cụ sinh con, huynh đệ như vậy, có đôi khi so với kẻ thủ còn độc ác hơn."Giống như Hoàng Phủ Tuyên và mấy huynh đệ Hoàng Phủ Cẩn, thật sự là so với kẻ địch còn nguy hiểm hơn.Huynh đệ ruột thịt, cha con, khi phá bỏ mặt nạ cơn đáng sợ hơn kẻ thù. Huống chi là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.Hoàng Phủ Cẩn lập tức tỏ rõ thái độ, "Mạt nhi, muội yên tâm, đánh chết ta cũng không nạp thiếp."Tô Mạt bĩu môi, "Huynh yên tâm, ta cũng sẽ không ép huynh nạp thiếp."Thấy nàng nói vậy, ngược lại Hoàng Phủ Cẩn cực kỳ kinh ngạc, có chút tổn thương nhìn nàng, "Mạt như, muội không để ý đến sao?"Hắn có chút mất mát.

Chương 1755