Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1757

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà bảo Tô Mạt mở ra, Tô Mạt cởi dây buộc ra, liền thấy bên trong là một khối ngọc tím đậm gần như biến thành màu đen, trừ bên ngoài có thể thấy được màu tím, còn lại màu đậm đến mức ánh sáng không thể xuyên qua.Lão phu nhân bảo nàng nhanh chóng cất đi, "Đây là bà nội kế thừa từ ngoại tổ mẫu, hiện giờ bà giao lại cho con."Không nói đến có gì đặc biệt, nó cũng là một kỷ vật, đời đời đều bảo vệ, mọi người cũng đã thành thói quen.Dù sao, bọn họ cũng không đến mức bản bảo vật gia truyền đi để sống.Tô Mạt biết tính của lão phu nhân, thuận theo thu lại, "Bà nội, bà yên tâm, con nhất định bảo vệ tốt, truyền lại cho đời sau."Lão phu nhân cười gật đầu, ngón tay vuốt ve vạn hoa đồng đeo ở bên hông, bảo Tô Mạt đi chơi cùng tỷ muội, bên ngoài vang lên tiếng Trương mama, "Lâm di nương, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, người nên chờ một lát."Giọng nói của Lâm di nương có chút không tốt, "Trương mama, bà đừng có quá đáng, ta muốn gặp lão phu nhân, đâu cần phải vất vả như vậy?"Trương mama tiếp tục ngăn cản, lão phu nhân nhéo tay Tô Mạt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật sự là Việt nhi chịu ủy khuất rồi."Tô Mạt nhân tiện nói: "Trương mama, để Lâm di nương vào đi."Lâm di nương hừ một tiếng, vung mành đi vào, giả bộ tươi cười nói: "Thiếp thân thỉnh an lão phu nhân."Chẳng qua là không giống như đang hành lễ, đầu gối còn chưa gập xuống.Lão phu nhân liếc nhìn bà một cái, miễn cưỡng nói: "Ngươi có việc gì sao?"Lâm di nương tiến lên cười nói: "Vội tới thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện có chút chuyện muốn nói."Nói xong liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, tầm mắt nhìn thấy bên hông Tô Mạt hơn nhô lên một chút, khóe miệng có chút run rẩy.Sớm đã biết con trai mình vì cái nhà này mệt muốn chết, cũng không được lão phu nhân ưu ái.Lão phu nhân khoát tay, "Có chuyện quan trọng thì nói, không có thì đi nghỉ ngơi hoặc là đi giúp đỡ mọi người xem."Lâm di nương lập tức nói: "Thiếp thân đang muốn nói, hiện giờ lão phu nhân bị ốm phải nghỉ ngơi, cái nhà lớn như thế nàu, bên trong bên ngoài chỉ có mình Hỉ Thước lo liệu, mà nàng ấy lại còn con nhỏ, thiếp thân sợ nàng ấy quá bận rộn không chịu nổi, làm chậm chuyện của lão phu nhân. Không làm được chuyện, tổn hại đến thể diện của Liễu gia, khiến lão phu nhân tức giận."

Bà bảo Tô Mạt mở ra, Tô Mạt cởi dây buộc ra, liền thấy bên trong là một khối ngọc tím đậm gần như biến thành màu đen, trừ bên ngoài có thể thấy được màu tím, còn lại màu đậm đến mức ánh sáng không thể xuyên qua.

Lão phu nhân bảo nàng nhanh chóng cất đi, "Đây là bà nội kế thừa từ ngoại tổ mẫu, hiện giờ bà giao lại cho con."

Không nói đến có gì đặc biệt, nó cũng là một kỷ vật, đời đời đều bảo vệ, mọi người cũng đã thành thói quen.

Dù sao, bọn họ cũng không đến mức bản bảo vật gia truyền đi để sống.

Tô Mạt biết tính của lão phu nhân, thuận theo thu lại, "Bà nội, bà yên tâm, con nhất định bảo vệ tốt, truyền lại cho đời sau."

Lão phu nhân cười gật đầu, ngón tay vuốt ve vạn hoa đồng đeo ở bên hông, bảo Tô Mạt đi chơi cùng tỷ muội, bên ngoài vang lên tiếng Trương mama, "Lâm di nương, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, người nên chờ một lát."

Giọng nói của Lâm di nương có chút không tốt, "Trương mama, bà đừng có quá đáng, ta muốn gặp lão phu nhân, đâu cần phải vất vả như vậy?"

Trương mama tiếp tục ngăn cản, lão phu nhân nhéo tay Tô Mạt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật sự là Việt nhi chịu ủy khuất rồi."

Tô Mạt nhân tiện nói: "Trương mama, để Lâm di nương vào đi."

Lâm di nương hừ một tiếng, vung mành đi vào, giả bộ tươi cười nói: "Thiếp thân thỉnh an lão phu nhân."

Chẳng qua là không giống như đang hành lễ, đầu gối còn chưa gập xuống.

Lão phu nhân liếc nhìn bà một cái, miễn cưỡng nói: "Ngươi có việc gì sao?"

Lâm di nương tiến lên cười nói: "Vội tới thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện có chút chuyện muốn nói."

Nói xong liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, tầm mắt nhìn thấy bên hông Tô Mạt hơn nhô lên một chút, khóe miệng có chút run rẩy.

Sớm đã biết con trai mình vì cái nhà này mệt muốn chết, cũng không được lão phu nhân ưu ái.

Lão phu nhân khoát tay, "Có chuyện quan trọng thì nói, không có thì đi nghỉ ngơi hoặc là đi giúp đỡ mọi người xem."

Lâm di nương lập tức nói: "Thiếp thân đang muốn nói, hiện giờ lão phu nhân bị ốm phải nghỉ ngơi, cái nhà lớn như thế nàu, bên trong bên ngoài chỉ có mình Hỉ Thước lo liệu, mà nàng ấy lại còn con nhỏ, thiếp thân sợ nàng ấy quá bận rộn không chịu nổi, làm chậm chuyện của lão phu nhân. Không làm được chuyện, tổn hại đến thể diện của Liễu gia, khiến lão phu nhân tức giận."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà bảo Tô Mạt mở ra, Tô Mạt cởi dây buộc ra, liền thấy bên trong là một khối ngọc tím đậm gần như biến thành màu đen, trừ bên ngoài có thể thấy được màu tím, còn lại màu đậm đến mức ánh sáng không thể xuyên qua.Lão phu nhân bảo nàng nhanh chóng cất đi, "Đây là bà nội kế thừa từ ngoại tổ mẫu, hiện giờ bà giao lại cho con."Không nói đến có gì đặc biệt, nó cũng là một kỷ vật, đời đời đều bảo vệ, mọi người cũng đã thành thói quen.Dù sao, bọn họ cũng không đến mức bản bảo vật gia truyền đi để sống.Tô Mạt biết tính của lão phu nhân, thuận theo thu lại, "Bà nội, bà yên tâm, con nhất định bảo vệ tốt, truyền lại cho đời sau."Lão phu nhân cười gật đầu, ngón tay vuốt ve vạn hoa đồng đeo ở bên hông, bảo Tô Mạt đi chơi cùng tỷ muội, bên ngoài vang lên tiếng Trương mama, "Lâm di nương, lão phu nhân đang nghỉ ngơi, người nên chờ một lát."Giọng nói của Lâm di nương có chút không tốt, "Trương mama, bà đừng có quá đáng, ta muốn gặp lão phu nhân, đâu cần phải vất vả như vậy?"Trương mama tiếp tục ngăn cản, lão phu nhân nhéo tay Tô Mạt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật sự là Việt nhi chịu ủy khuất rồi."Tô Mạt nhân tiện nói: "Trương mama, để Lâm di nương vào đi."Lâm di nương hừ một tiếng, vung mành đi vào, giả bộ tươi cười nói: "Thiếp thân thỉnh an lão phu nhân."Chẳng qua là không giống như đang hành lễ, đầu gối còn chưa gập xuống.Lão phu nhân liếc nhìn bà một cái, miễn cưỡng nói: "Ngươi có việc gì sao?"Lâm di nương tiến lên cười nói: "Vội tới thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện có chút chuyện muốn nói."Nói xong liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, tầm mắt nhìn thấy bên hông Tô Mạt hơn nhô lên một chút, khóe miệng có chút run rẩy.Sớm đã biết con trai mình vì cái nhà này mệt muốn chết, cũng không được lão phu nhân ưu ái.Lão phu nhân khoát tay, "Có chuyện quan trọng thì nói, không có thì đi nghỉ ngơi hoặc là đi giúp đỡ mọi người xem."Lâm di nương lập tức nói: "Thiếp thân đang muốn nói, hiện giờ lão phu nhân bị ốm phải nghỉ ngơi, cái nhà lớn như thế nàu, bên trong bên ngoài chỉ có mình Hỉ Thước lo liệu, mà nàng ấy lại còn con nhỏ, thiếp thân sợ nàng ấy quá bận rộn không chịu nổi, làm chậm chuyện của lão phu nhân. Không làm được chuyện, tổn hại đến thể diện của Liễu gia, khiến lão phu nhân tức giận."

Chương 1757