Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1756

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì sao một nữ nhân không thèm để ý đến trượng phu mình nạp thiếp?Chỉ có thể là nàng không cần hắn.Tô Mạt xoay người, bước đi, nhẹ nhàng nói: "Nếu huynh nạp thiếp, ta cũng đi tìm mấy gã trai lơ, mọi người đều công bằng."Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe, sắc mặt liên tái mét, bước lên nắm lấy tay nàng, "Muội dám!"Đã rất lâu rồi hắn mới bá đạo như vậy, Tô mạt cảm thấy như có một dòng điện lan từ tay ra toàn thân, nàng tựa vào người hắn, cười duyên nói: "Muội trêu huynh ấy. Ai dám mơ tưởng đến huynh, ta sẽ đuổi nàng đi, đánh không lại thì độc chết nàng, khiến nàng không còn cả xương cốt."Nàng đủ ngoan độc!Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn lại cao hứng, ham muốn chiếm của nữ nhân mình yêu đối với mình càng lớn, đối với tình địch càng ngoan độc, chứng minh nàng rất yêu mình.Rồi lại sợ không bảo vệ được nàng, ngược lại nhất định phải ở bên nàng, có thể vì nàng che mưa che gió.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân đang ngồi dựa trên ghế, nhìn hai tiểu hài tử chơi bóng.Nhưng mà ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt cứng ngắc, duy trì một tư thế không nhúc nhích.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng chào, bà giật mình ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại một lúc rồi mới cười nói: "Bà vừa mới phái tỷ muội con đi giúp nhị ca, hiện giờ tuy trong nhà không giao tiếp với người ngoài nhiều, nhưng để chi tiêu trong gia đình đều phải dựa vào nhị ca con, những người khác đều rảnh rỗi, cũng không thể không giúp đỡ một tay."Phủ Quốc công có bổng lộc của mình, nhưng nếu muốn được tiêu pha thoải mái, tất nhiên không thể ăn không ngồi rồi, hơn nữa về sau càng nhiều người hơn.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an bà, Hoàng Phủ Cẩn liền cáo lui đi tìm Tô Việt.Tô Mạt cười ngồi xuống, "Bà nội sao không đi dạo một chút, tuy là đã vào hạ, nhưng cũng không nóng, trong vườn cây cao bóng mát ."Lão phu nhân quay đầu nhìn nàng, giống như muốn nói gì đó, lại thôi, bà lấy hà bao đưa cho Tô Mạt, "Mạt nhi, con có năng lực, tất nhiên không thiếu cái gì. Chỉ là bà nội muốn đưa cho con vài thứ, về sau con nhìn vật cũng như nhìn thấy bà nội vậy. Về sau lưu lại cho tôn tử của ta."Tô Mạt vội hỏi: "Bà nội, bà đã cho con nhiều thứ tốt rồi."Lão phu nhân lắc đầu, cười nói: "Này không giống, đây là đồ gia truyền."

Vì sao một nữ nhân không thèm để ý đến trượng phu mình nạp thiếp?

Chỉ có thể là nàng không cần hắn.

Tô Mạt xoay người, bước đi, nhẹ nhàng nói: "Nếu huynh nạp thiếp, ta cũng đi tìm mấy gã trai lơ, mọi người đều công bằng."

Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe, sắc mặt liên tái mét, bước lên nắm lấy tay nàng, "Muội dám!"

Đã rất lâu rồi hắn mới bá đạo như vậy, Tô mạt cảm thấy như có một dòng điện lan từ tay ra toàn thân, nàng tựa vào người hắn, cười duyên nói: "Muội trêu huynh ấy. Ai dám mơ tưởng đến huynh, ta sẽ đuổi nàng đi, đánh không lại thì độc chết nàng, khiến nàng không còn cả xương cốt."

Nàng đủ ngoan độc!

Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn lại cao hứng, ham muốn chiếm của nữ nhân mình yêu đối với mình càng lớn, đối với tình địch càng ngoan độc, chứng minh nàng rất yêu mình.

Rồi lại sợ không bảo vệ được nàng, ngược lại nhất định phải ở bên nàng, có thể vì nàng che mưa che gió.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân đang ngồi dựa trên ghế, nhìn hai tiểu hài tử chơi bóng.

Nhưng mà ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt cứng ngắc, duy trì một tư thế không nhúc nhích.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng chào, bà giật mình ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại một lúc rồi mới cười nói: "Bà vừa mới phái tỷ muội con đi giúp nhị ca, hiện giờ tuy trong nhà không giao tiếp với người ngoài nhiều, nhưng để chi tiêu trong gia đình đều phải dựa vào nhị ca con, những người khác đều rảnh rỗi, cũng không thể không giúp đỡ một tay."

Phủ Quốc công có bổng lộc của mình, nhưng nếu muốn được tiêu pha thoải mái, tất nhiên không thể ăn không ngồi rồi, hơn nữa về sau càng nhiều người hơn.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an bà, Hoàng Phủ Cẩn liền cáo lui đi tìm Tô Việt.

Tô Mạt cười ngồi xuống, "Bà nội sao không đi dạo một chút, tuy là đã vào hạ, nhưng cũng không nóng, trong vườn cây cao bóng mát ."

Lão phu nhân quay đầu nhìn nàng, giống như muốn nói gì đó, lại thôi, bà lấy hà bao đưa cho Tô Mạt, "Mạt nhi, con có năng lực, tất nhiên không thiếu cái gì. Chỉ là bà nội muốn đưa cho con vài thứ, về sau con nhìn vật cũng như nhìn thấy bà nội vậy. Về sau lưu lại cho tôn tử của ta."

Tô Mạt vội hỏi: "Bà nội, bà đã cho con nhiều thứ tốt rồi."

Lão phu nhân lắc đầu, cười nói: "Này không giống, đây là đồ gia truyền."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì sao một nữ nhân không thèm để ý đến trượng phu mình nạp thiếp?Chỉ có thể là nàng không cần hắn.Tô Mạt xoay người, bước đi, nhẹ nhàng nói: "Nếu huynh nạp thiếp, ta cũng đi tìm mấy gã trai lơ, mọi người đều công bằng."Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe, sắc mặt liên tái mét, bước lên nắm lấy tay nàng, "Muội dám!"Đã rất lâu rồi hắn mới bá đạo như vậy, Tô mạt cảm thấy như có một dòng điện lan từ tay ra toàn thân, nàng tựa vào người hắn, cười duyên nói: "Muội trêu huynh ấy. Ai dám mơ tưởng đến huynh, ta sẽ đuổi nàng đi, đánh không lại thì độc chết nàng, khiến nàng không còn cả xương cốt."Nàng đủ ngoan độc!Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn lại cao hứng, ham muốn chiếm của nữ nhân mình yêu đối với mình càng lớn, đối với tình địch càng ngoan độc, chứng minh nàng rất yêu mình.Rồi lại sợ không bảo vệ được nàng, ngược lại nhất định phải ở bên nàng, có thể vì nàng che mưa che gió.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân đang ngồi dựa trên ghế, nhìn hai tiểu hài tử chơi bóng.Nhưng mà ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt cứng ngắc, duy trì một tư thế không nhúc nhích.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên tiếng chào, bà giật mình ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại một lúc rồi mới cười nói: "Bà vừa mới phái tỷ muội con đi giúp nhị ca, hiện giờ tuy trong nhà không giao tiếp với người ngoài nhiều, nhưng để chi tiêu trong gia đình đều phải dựa vào nhị ca con, những người khác đều rảnh rỗi, cũng không thể không giúp đỡ một tay."Phủ Quốc công có bổng lộc của mình, nhưng nếu muốn được tiêu pha thoải mái, tất nhiên không thể ăn không ngồi rồi, hơn nữa về sau càng nhiều người hơn.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an bà, Hoàng Phủ Cẩn liền cáo lui đi tìm Tô Việt.Tô Mạt cười ngồi xuống, "Bà nội sao không đi dạo một chút, tuy là đã vào hạ, nhưng cũng không nóng, trong vườn cây cao bóng mát ."Lão phu nhân quay đầu nhìn nàng, giống như muốn nói gì đó, lại thôi, bà lấy hà bao đưa cho Tô Mạt, "Mạt nhi, con có năng lực, tất nhiên không thiếu cái gì. Chỉ là bà nội muốn đưa cho con vài thứ, về sau con nhìn vật cũng như nhìn thấy bà nội vậy. Về sau lưu lại cho tôn tử của ta."Tô Mạt vội hỏi: "Bà nội, bà đã cho con nhiều thứ tốt rồi."Lão phu nhân lắc đầu, cười nói: "Này không giống, đây là đồ gia truyền."

Chương 1756