Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1763

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà khóc không thành tiếng tiếp tục nói: "Lão phu nhân và lão gia đều có bổng lộc, còn có đất vườn nông trang, còn cần con nịnh hót sao? Con có nịnh hót hơn nữa tước vị quốc công cũng không thuộc về con, lão gia đã nói sẽ không hưu phu nhân."Tô Việt thấy bà nói những lời không hay như vậy, bản thân cũng tức giận, chẳng qua là hắn giỏi nhẫn nhịn, đè cơn nóng xuống, "Di nương nên về viện mình nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng đến tìm con, con thật sự rất bận, chỉ sợ sẽ không có thời gian về nhà."Nói xong liền đi thẳng vào phòng trong.Lâm di nương tức giận đến mức dậm chân, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bà tử đi tuần đêm hỏi.Lâm di nương nghe ra đó là tiếng của Trương ma ma, vội vàng cười đi ra ngoài: "Là Trương ma ma à, ta tới nói vài câu với nhị gia, chuẩn bị trở về đây."Sắc mặt Trương ma ma trầm xuống, "Ta nghe thấy có người khóc?"Lâm di nương lập tức thề thốt, "Đâu có gì đâu, chắc là tiếng của tiểu thiếu gia đó, theo tiếng gió bay tới, ma ma nghe nhầm rồi."Trương mama cũng không nói gì thêm, "Lâm di nương vẫn nên về nghỉ sớm đi."Lâm di nương vội vàng rời đi.Lâm di nương cười lạnh một cái, mang theo đám mama quay về chỗ lão phu nhân, vào trong nhà, lão phu nhân đang lim dim, nha hoàn đứng cạnh quạt cho bà.Trương mama tiến lên nói: "Quả nhiên là phu nhân đã đúng, Lâm di nương đến làm phiền nhị gia rồi."Lão phu nhân cũng không mở mắt ra, nói: "Việt nhi khẳng định không đồng ý với nàng ta."Trương mama cười nói: "Đó là tất nhiên, lão phu nhân giỏi nhất là nhìn người, nhị gia là do lão phu nhân nuôi lớn, tất nhiên sẽ không kém cỏi rồi."Lão phu nhân thở dài, "Cũng không biết sau khi ta nhắm mắt..."Tô Trì đã không dùng được nữa, không biết Tô Việt có thể gánh được trọng trách xây dựng lại cái gia tộc này không, hắn là con vợ kếm, người khác khinh thường hắn, cái này không đáng sợ, bà có thể nâng thân phận của hắn lên.Chỉ sợ là sau khi bà mất, thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không giữ được lập trường, dù sao đây cũng là một gia tộc, người tài giỏi cũng không nhiều.Về sau là cả một đại gia tộc, thiếu một nửa cũng không được, cần nhờ hắn để sống.Trương mama khuyên bà, "Lão phu nhân không cần lo lắng như vậy, con cháu đều có phúc của con cháu."Lão phu nhân gật đầu, "Đúng là như vậy."Trương mama lại nói: "Lão phu nhân đừng lo, có tứ tiểu thư ở đây, dù sau này tứ tiểu thư không có ở nhà, cũng sẽ không để cái nhà loạn lên đâu."Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai mắt của bà xem như cũng nhìn rõ, cái nhà này chỉ cần có tứ tiểu thư thì sẽ không bại."Cho nên bà biết rõ phải những gì.

Bà khóc không thành tiếng tiếp tục nói: "Lão phu nhân và lão gia đều có bổng lộc, còn có đất vườn nông trang, còn cần con nịnh hót sao? Con có nịnh hót hơn nữa tước vị quốc công cũng không thuộc về con, lão gia đã nói sẽ không hưu phu nhân."

Tô Việt thấy bà nói những lời không hay như vậy, bản thân cũng tức giận, chẳng qua là hắn giỏi nhẫn nhịn, đè cơn nóng xuống, "Di nương nên về viện mình nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng đến tìm con, con thật sự rất bận, chỉ sợ sẽ không có thời gian về nhà."

Nói xong liền đi thẳng vào phòng trong.

Lâm di nương tức giận đến mức dậm chân, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bà tử đi tuần đêm hỏi.

Lâm di nương nghe ra đó là tiếng của Trương ma ma, vội vàng cười đi ra ngoài: "Là Trương ma ma à, ta tới nói vài câu với nhị gia, chuẩn bị trở về đây."

Sắc mặt Trương ma ma trầm xuống, "Ta nghe thấy có người khóc?"

Lâm di nương lập tức thề thốt, "Đâu có gì đâu, chắc là tiếng của tiểu thiếu gia đó, theo tiếng gió bay tới, ma ma nghe nhầm rồi."

Trương mama cũng không nói gì thêm, "Lâm di nương vẫn nên về nghỉ sớm đi."

Lâm di nương vội vàng rời đi.

Lâm di nương cười lạnh một cái, mang theo đám mama quay về chỗ lão phu nhân, vào trong nhà, lão phu nhân đang lim dim, nha hoàn đứng cạnh quạt cho bà.

Trương mama tiến lên nói: "Quả nhiên là phu nhân đã đúng, Lâm di nương đến làm phiền nhị gia rồi."

Lão phu nhân cũng không mở mắt ra, nói: "Việt nhi khẳng định không đồng ý với nàng ta."

Trương mama cười nói: "Đó là tất nhiên, lão phu nhân giỏi nhất là nhìn người, nhị gia là do lão phu nhân nuôi lớn, tất nhiên sẽ không kém cỏi rồi."

Lão phu nhân thở dài, "Cũng không biết sau khi ta nhắm mắt..."

Tô Trì đã không dùng được nữa, không biết Tô Việt có thể gánh được trọng trách xây dựng lại cái gia tộc này không, hắn là con vợ kếm, người khác khinh thường hắn, cái này không đáng sợ, bà có thể nâng thân phận của hắn lên.

Chỉ sợ là sau khi bà mất, thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không giữ được lập trường, dù sao đây cũng là một gia tộc, người tài giỏi cũng không nhiều.

Về sau là cả một đại gia tộc, thiếu một nửa cũng không được, cần nhờ hắn để sống.

Trương mama khuyên bà, "Lão phu nhân không cần lo lắng như vậy, con cháu đều có phúc của con cháu."

Lão phu nhân gật đầu, "Đúng là như vậy."

Trương mama lại nói: "Lão phu nhân đừng lo, có tứ tiểu thư ở đây, dù sau này tứ tiểu thư không có ở nhà, cũng sẽ không để cái nhà loạn lên đâu."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai mắt của bà xem như cũng nhìn rõ, cái nhà này chỉ cần có tứ tiểu thư thì sẽ không bại."

Cho nên bà biết rõ phải những gì.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà khóc không thành tiếng tiếp tục nói: "Lão phu nhân và lão gia đều có bổng lộc, còn có đất vườn nông trang, còn cần con nịnh hót sao? Con có nịnh hót hơn nữa tước vị quốc công cũng không thuộc về con, lão gia đã nói sẽ không hưu phu nhân."Tô Việt thấy bà nói những lời không hay như vậy, bản thân cũng tức giận, chẳng qua là hắn giỏi nhẫn nhịn, đè cơn nóng xuống, "Di nương nên về viện mình nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng đến tìm con, con thật sự rất bận, chỉ sợ sẽ không có thời gian về nhà."Nói xong liền đi thẳng vào phòng trong.Lâm di nương tức giận đến mức dậm chân, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bà tử đi tuần đêm hỏi.Lâm di nương nghe ra đó là tiếng của Trương ma ma, vội vàng cười đi ra ngoài: "Là Trương ma ma à, ta tới nói vài câu với nhị gia, chuẩn bị trở về đây."Sắc mặt Trương ma ma trầm xuống, "Ta nghe thấy có người khóc?"Lâm di nương lập tức thề thốt, "Đâu có gì đâu, chắc là tiếng của tiểu thiếu gia đó, theo tiếng gió bay tới, ma ma nghe nhầm rồi."Trương mama cũng không nói gì thêm, "Lâm di nương vẫn nên về nghỉ sớm đi."Lâm di nương vội vàng rời đi.Lâm di nương cười lạnh một cái, mang theo đám mama quay về chỗ lão phu nhân, vào trong nhà, lão phu nhân đang lim dim, nha hoàn đứng cạnh quạt cho bà.Trương mama tiến lên nói: "Quả nhiên là phu nhân đã đúng, Lâm di nương đến làm phiền nhị gia rồi."Lão phu nhân cũng không mở mắt ra, nói: "Việt nhi khẳng định không đồng ý với nàng ta."Trương mama cười nói: "Đó là tất nhiên, lão phu nhân giỏi nhất là nhìn người, nhị gia là do lão phu nhân nuôi lớn, tất nhiên sẽ không kém cỏi rồi."Lão phu nhân thở dài, "Cũng không biết sau khi ta nhắm mắt..."Tô Trì đã không dùng được nữa, không biết Tô Việt có thể gánh được trọng trách xây dựng lại cái gia tộc này không, hắn là con vợ kếm, người khác khinh thường hắn, cái này không đáng sợ, bà có thể nâng thân phận của hắn lên.Chỉ sợ là sau khi bà mất, thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không giữ được lập trường, dù sao đây cũng là một gia tộc, người tài giỏi cũng không nhiều.Về sau là cả một đại gia tộc, thiếu một nửa cũng không được, cần nhờ hắn để sống.Trương mama khuyên bà, "Lão phu nhân không cần lo lắng như vậy, con cháu đều có phúc của con cháu."Lão phu nhân gật đầu, "Đúng là như vậy."Trương mama lại nói: "Lão phu nhân đừng lo, có tứ tiểu thư ở đây, dù sau này tứ tiểu thư không có ở nhà, cũng sẽ không để cái nhà loạn lên đâu."Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai mắt của bà xem như cũng nhìn rõ, cái nhà này chỉ cần có tứ tiểu thư thì sẽ không bại."Cho nên bà biết rõ phải những gì.

Chương 1763