Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1764

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm sau, lão phu nhân phái người đến nông trang đón Dương di nương quay về, thần trí của bà ấy không được minh mẫn cho lắm, nhìn thấy Tô phủ giống như đến chốn tiên cảnh.Lão phu nhẫn cũng không làm khó bà ấy, dù sau cũng chỉ là nuôi sống bà, để cho bà đủ cơm đủ áo là được.Để Hỉ Thước sắp xếp chỗ ở cho bà ấy ở một sân viện yên tĩnh, lại phái thêm một số nha hoàn và mama chăm sóc, hơn nữa còn dặn, nếu như có ai dám thất lễ với bà ấy chỉ vì là một di nương, lão phu nhân tuyệt đối không bỏ qua cho người đó.Có lời của bà, Hỉ Thước càng để tâm chăm sóc, thường đến xem tình hình, đám nha hoàn mama cũng không dám vô lễ, coi như Dương di nương được an ổn.Lâm di nương vẫn muốn lên làm phu nhân, nhưng Tô Việt không ủng hộ bà, lão phu nhân lại không muốn gặp bà, bây giờ cả Dương di nương cũng được đón về, ngược lại mình mình bà ngoại không thương cậu không quý rồi.Càng tức giận càng không thiếu làm ra một vài chuyện.Chỉ cần không quá phận, lão phu nhân cũng không để ý đến bà.Tô Mạt có tâm sự trong lòng, hơn nữa còn phải chuẩn bị xuôi nam, càng không có tâm trạng xử lý mấy chuyện cỏn con này.Dù sao Lâm di nương cũng là mẹ ruột của nhị ca, chuyện này nên để hắn từ từ xử lý, quyết định của chủ gia, chính là để mọi việc cân bằng, không đơn giản được.Mắt thấy sắp tới trung tuần thàng sáu, mưa gió ngày càng nhiều, Tô Mạt đang tính hiện giờ đường sông nước lên cao, đi thuyền nhanh, muốn chào tạm biệt để xuôi nam.Mọi người tất nhiên không nỡ xa bọn họ, nhưng cũng biết bọn họ có chuyện lớn phải làm, làm việc cho hoàng đế, không thể tự tiện, ngoài chúc phúc cũng chỉ có mong bọn họ sớm ngày trở về.Lão phu nhân quyết định, làm một bữa tiệc nhỏ ở nhà, người trong nhà cùng chia tay Tô Mạt.Để cho đám tỷ muội huynh đệ trẻ tuổi được vui vẻ một hôm, chờ bọn họ đi rồi, mọi người lại quay về công việc bận rộn như cũ.A Cổ Thái vẫn không chịu xuất hiện, gia đình Hồ tiên sinh không quá thích náo nhiệt, hơn nữa bọn họ qua ít thời gian nữa họ cũng xuôi nam theo bọn họ, nên không tới góp vui nữa.Trên bàn rượu, đặc biệt một mình Tô Hinh Nhị là cô đơn, nàng uống không ít rượu, kéo tay Tô Mạt nói: "Mạt nhi, muội đi làm đại sự, tuy là nữ tử, nhưng còn lợi hại hơn nam tử. Trước đây tỷ còn ghen tị với muội, ghen tị vô cùng luôn."Nếu như mình có khí chất, có võ công, có phải là sẽ bỏ xuống được tất cả mọi chuyện, lưu lạc trời nam đất bắc hay không?Đi làm một nữ hiệp?Dù không có ai yêu, cũng có thể toàn thân sương gió, một lời nhiệt huyết?Tô Mạt nhìn nàng đã say đến bảy tám phầ, hai má đỏ bừng, biểu tình mất mác giống như thất tình.

Hôm sau, lão phu nhân phái người đến nông trang đón Dương di nương quay về, thần trí của bà ấy không được minh mẫn cho lắm, nhìn thấy Tô phủ giống như đến chốn tiên cảnh.

Lão phu nhẫn cũng không làm khó bà ấy, dù sau cũng chỉ là nuôi sống bà, để cho bà đủ cơm đủ áo là được.

Để Hỉ Thước sắp xếp chỗ ở cho bà ấy ở một sân viện yên tĩnh, lại phái thêm một số nha hoàn và mama chăm sóc, hơn nữa còn dặn, nếu như có ai dám thất lễ với bà ấy chỉ vì là một di nương, lão phu nhân tuyệt đối không bỏ qua cho người đó.

Có lời của bà, Hỉ Thước càng để tâm chăm sóc, thường đến xem tình hình, đám nha hoàn mama cũng không dám vô lễ, coi như Dương di nương được an ổn.

Lâm di nương vẫn muốn lên làm phu nhân, nhưng Tô Việt không ủng hộ bà, lão phu nhân lại không muốn gặp bà, bây giờ cả Dương di nương cũng được đón về, ngược lại mình mình bà ngoại không thương cậu không quý rồi.

Càng tức giận càng không thiếu làm ra một vài chuyện.

Chỉ cần không quá phận, lão phu nhân cũng không để ý đến bà.

Tô Mạt có tâm sự trong lòng, hơn nữa còn phải chuẩn bị xuôi nam, càng không có tâm trạng xử lý mấy chuyện cỏn con này.

Dù sao Lâm di nương cũng là mẹ ruột của nhị ca, chuyện này nên để hắn từ từ xử lý, quyết định của chủ gia, chính là để mọi việc cân bằng, không đơn giản được.

Mắt thấy sắp tới trung tuần thàng sáu, mưa gió ngày càng nhiều, Tô Mạt đang tính hiện giờ đường sông nước lên cao, đi thuyền nhanh, muốn chào tạm biệt để xuôi nam.

Mọi người tất nhiên không nỡ xa bọn họ, nhưng cũng biết bọn họ có chuyện lớn phải làm, làm việc cho hoàng đế, không thể tự tiện, ngoài chúc phúc cũng chỉ có mong bọn họ sớm ngày trở về.

Lão phu nhân quyết định, làm một bữa tiệc nhỏ ở nhà, người trong nhà cùng chia tay Tô Mạt.

Để cho đám tỷ muội huynh đệ trẻ tuổi được vui vẻ một hôm, chờ bọn họ đi rồi, mọi người lại quay về công việc bận rộn như cũ.

A Cổ Thái vẫn không chịu xuất hiện, gia đình Hồ tiên sinh không quá thích náo nhiệt, hơn nữa bọn họ qua ít thời gian nữa họ cũng xuôi nam theo bọn họ, nên không tới góp vui nữa.

Trên bàn rượu, đặc biệt một mình Tô Hinh Nhị là cô đơn, nàng uống không ít rượu, kéo tay Tô Mạt nói: "Mạt nhi, muội đi làm đại sự, tuy là nữ tử, nhưng còn lợi hại hơn nam tử. Trước đây tỷ còn ghen tị với muội, ghen tị vô cùng luôn."

Nếu như mình có khí chất, có võ công, có phải là sẽ bỏ xuống được tất cả mọi chuyện, lưu lạc trời nam đất bắc hay không?

Đi làm một nữ hiệp?

Dù không có ai yêu, cũng có thể toàn thân sương gió, một lời nhiệt huyết?

Tô Mạt nhìn nàng đã say đến bảy tám phầ, hai má đỏ bừng, biểu tình mất mác giống như thất tình.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm sau, lão phu nhân phái người đến nông trang đón Dương di nương quay về, thần trí của bà ấy không được minh mẫn cho lắm, nhìn thấy Tô phủ giống như đến chốn tiên cảnh.Lão phu nhẫn cũng không làm khó bà ấy, dù sau cũng chỉ là nuôi sống bà, để cho bà đủ cơm đủ áo là được.Để Hỉ Thước sắp xếp chỗ ở cho bà ấy ở một sân viện yên tĩnh, lại phái thêm một số nha hoàn và mama chăm sóc, hơn nữa còn dặn, nếu như có ai dám thất lễ với bà ấy chỉ vì là một di nương, lão phu nhân tuyệt đối không bỏ qua cho người đó.Có lời của bà, Hỉ Thước càng để tâm chăm sóc, thường đến xem tình hình, đám nha hoàn mama cũng không dám vô lễ, coi như Dương di nương được an ổn.Lâm di nương vẫn muốn lên làm phu nhân, nhưng Tô Việt không ủng hộ bà, lão phu nhân lại không muốn gặp bà, bây giờ cả Dương di nương cũng được đón về, ngược lại mình mình bà ngoại không thương cậu không quý rồi.Càng tức giận càng không thiếu làm ra một vài chuyện.Chỉ cần không quá phận, lão phu nhân cũng không để ý đến bà.Tô Mạt có tâm sự trong lòng, hơn nữa còn phải chuẩn bị xuôi nam, càng không có tâm trạng xử lý mấy chuyện cỏn con này.Dù sao Lâm di nương cũng là mẹ ruột của nhị ca, chuyện này nên để hắn từ từ xử lý, quyết định của chủ gia, chính là để mọi việc cân bằng, không đơn giản được.Mắt thấy sắp tới trung tuần thàng sáu, mưa gió ngày càng nhiều, Tô Mạt đang tính hiện giờ đường sông nước lên cao, đi thuyền nhanh, muốn chào tạm biệt để xuôi nam.Mọi người tất nhiên không nỡ xa bọn họ, nhưng cũng biết bọn họ có chuyện lớn phải làm, làm việc cho hoàng đế, không thể tự tiện, ngoài chúc phúc cũng chỉ có mong bọn họ sớm ngày trở về.Lão phu nhân quyết định, làm một bữa tiệc nhỏ ở nhà, người trong nhà cùng chia tay Tô Mạt.Để cho đám tỷ muội huynh đệ trẻ tuổi được vui vẻ một hôm, chờ bọn họ đi rồi, mọi người lại quay về công việc bận rộn như cũ.A Cổ Thái vẫn không chịu xuất hiện, gia đình Hồ tiên sinh không quá thích náo nhiệt, hơn nữa bọn họ qua ít thời gian nữa họ cũng xuôi nam theo bọn họ, nên không tới góp vui nữa.Trên bàn rượu, đặc biệt một mình Tô Hinh Nhị là cô đơn, nàng uống không ít rượu, kéo tay Tô Mạt nói: "Mạt nhi, muội đi làm đại sự, tuy là nữ tử, nhưng còn lợi hại hơn nam tử. Trước đây tỷ còn ghen tị với muội, ghen tị vô cùng luôn."Nếu như mình có khí chất, có võ công, có phải là sẽ bỏ xuống được tất cả mọi chuyện, lưu lạc trời nam đất bắc hay không?Đi làm một nữ hiệp?Dù không có ai yêu, cũng có thể toàn thân sương gió, một lời nhiệt huyết?Tô Mạt nhìn nàng đã say đến bảy tám phầ, hai má đỏ bừng, biểu tình mất mác giống như thất tình.

Chương 1764