Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1771

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cửa thuyền mở ra, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi ra, phân phó chuẩn bị lên bờ.Khiến cho bọn họ ngạc nhiên là trên đầu Tô Mạt lại đội mũ che, hơn nữa nàng muốn bỏ ra nhưng lại không thể bỏ được.Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Tiểu thư, người cũng sợ phơi nắng rồi sao? Không phải tiểu thư được mọi người nói là dù phơi nắng cũng không thể đen sao?"Làn da của Tô Mạt trắng nõn, hơn nữa Hồ Tú Hồng cùng sư muội chế tạo mấy loại phấn chăm sóc da, dù có phơi nắng mấy ngày liên tục, cũng chỉ khiến hai má đỏ hơn, qua một thời gian, lại trở về vẻ ban đầu.Điều này khiến không ít cả nam nhân và nữ nhân ghen tỵ.Nhất là Lưu Hỏa, hắn vẫn luôn ngại mình không đủ trắng.Lan Nhược lườm hắn, dẫn đầu xách quần áo rời thuyền, Lan Như lập tức đi theo sau.Từ khi trở lại bên cạnh tiểu thư, nàng gần như không rời khỏi tỷ tỷ của mình một tấc nào, đã thành cái đuôi của Lan Nhược.Tô Mạt có lòng tốt ném tới cho bọn họ kem chống nắng mà Hồ Tú Hồng và Thủy Muội tự mình chuẩn bị, Lan Nhược và Lưu Vân không cần dùng, Lan Nhu tò mò, Lưu Hỏa lập tức nhận lấy."Đa tạ tiểu thư." Hắn cười hắc hắc, liền đuổi theo Lan Như.Lưu Vân còn ở lại dặn dò nhà thuyền một chút, ở trên thuyền lưu lại ám hiện cho A Lý, sau đó đi theo Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt rời thuyền.Bọn họ cập bến lên bờ, mấy vị công tử trên chiếc thuyền kia cũng nhịn không được mà cũng đòi thuyền cập bờ.Vị công tử kia nhướn đôi mày đẹp lên, môi mỏng nhợt nhạt gợi lên một chút, nâng chén ngọc trên bàn lên, chậm rãi nói, giọng nói có chút miễn cưỡng, "Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa, các ngươi kích động như thế làm gì?""Tiểu nha đầu? Tam công tử, người không lại gần xem, tiểu nha đàu xinh đẹp như thế ta chưa thấy qua bao giờ đâu."Tam công tử kia nở nụ cười, mị hoặc điên đảo chúng sinh, hắn giơ tay lên, mở ra chiếc quạt ngà voi, nhẹ nhàng mà quạt, "Bản công tử không có hứng thú với tiểu nha đầu."Tiểu nha đầu ở nhà kia cũng đủ khiến người khác đau đầu rồi, thật sự không có hảo cảm.Mọi người thấy hắn không muốn cập bờ, nhất thời vội vàng, còn muốn nói thêm gì đó.Có người nói: "Đại công tử và nhị công tử không phải nói là muốn ngài đi làm quen nhiều sao? Ở Duy Dương có nhiều cửa hàng nổi tiếng đó."Tam công tử hừ một tiếng, đôi mắt đào hoa liếc ngang một cái, nói: "Có nhiều cửa hàng còn muốn ta xem sao? Đừng xem bản công tử giống như cá ngươi, ta a... vẫn say mê mỹ nhân hơn!"

Cửa thuyền mở ra, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi ra, phân phó chuẩn bị lên bờ.

Khiến cho bọn họ ngạc nhiên là trên đầu Tô Mạt lại đội mũ che, hơn nữa nàng muốn bỏ ra nhưng lại không thể bỏ được.

Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Tiểu thư, người cũng sợ phơi nắng rồi sao? Không phải tiểu thư được mọi người nói là dù phơi nắng cũng không thể đen sao?"

Làn da của Tô Mạt trắng nõn, hơn nữa Hồ Tú Hồng cùng sư muội chế tạo mấy loại phấn chăm sóc da, dù có phơi nắng mấy ngày liên tục, cũng chỉ khiến hai má đỏ hơn, qua một thời gian, lại trở về vẻ ban đầu.

Điều này khiến không ít cả nam nhân và nữ nhân ghen tỵ.

Nhất là Lưu Hỏa, hắn vẫn luôn ngại mình không đủ trắng.

Lan Nhược lườm hắn, dẫn đầu xách quần áo rời thuyền, Lan Như lập tức đi theo sau.

Từ khi trở lại bên cạnh tiểu thư, nàng gần như không rời khỏi tỷ tỷ của mình một tấc nào, đã thành cái đuôi của Lan Nhược.

Tô Mạt có lòng tốt ném tới cho bọn họ kem chống nắng mà Hồ Tú Hồng và Thủy Muội tự mình chuẩn bị, Lan Nhược và Lưu Vân không cần dùng, Lan Nhu tò mò, Lưu Hỏa lập tức nhận lấy.

"Đa tạ tiểu thư." Hắn cười hắc hắc, liền đuổi theo Lan Như.

Lưu Vân còn ở lại dặn dò nhà thuyền một chút, ở trên thuyền lưu lại ám hiện cho A Lý, sau đó đi theo Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt rời thuyền.

Bọn họ cập bến lên bờ, mấy vị công tử trên chiếc thuyền kia cũng nhịn không được mà cũng đòi thuyền cập bờ.

Vị công tử kia nhướn đôi mày đẹp lên, môi mỏng nhợt nhạt gợi lên một chút, nâng chén ngọc trên bàn lên, chậm rãi nói, giọng nói có chút miễn cưỡng, "Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa, các ngươi kích động như thế làm gì?"

"Tiểu nha đầu? Tam công tử, người không lại gần xem, tiểu nha đàu xinh đẹp như thế ta chưa thấy qua bao giờ đâu."

Tam công tử kia nở nụ cười, mị hoặc điên đảo chúng sinh, hắn giơ tay lên, mở ra chiếc quạt ngà voi, nhẹ nhàng mà quạt, "Bản công tử không có hứng thú với tiểu nha đầu."

Tiểu nha đầu ở nhà kia cũng đủ khiến người khác đau đầu rồi, thật sự không có hảo cảm.

Mọi người thấy hắn không muốn cập bờ, nhất thời vội vàng, còn muốn nói thêm gì đó.

Có người nói: "Đại công tử và nhị công tử không phải nói là muốn ngài đi làm quen nhiều sao? Ở Duy Dương có nhiều cửa hàng nổi tiếng đó."

Tam công tử hừ một tiếng, đôi mắt đào hoa liếc ngang một cái, nói: "Có nhiều cửa hàng còn muốn ta xem sao? Đừng xem bản công tử giống như cá ngươi, ta a... vẫn say mê mỹ nhân hơn!"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cửa thuyền mở ra, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi ra, phân phó chuẩn bị lên bờ.Khiến cho bọn họ ngạc nhiên là trên đầu Tô Mạt lại đội mũ che, hơn nữa nàng muốn bỏ ra nhưng lại không thể bỏ được.Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Tiểu thư, người cũng sợ phơi nắng rồi sao? Không phải tiểu thư được mọi người nói là dù phơi nắng cũng không thể đen sao?"Làn da của Tô Mạt trắng nõn, hơn nữa Hồ Tú Hồng cùng sư muội chế tạo mấy loại phấn chăm sóc da, dù có phơi nắng mấy ngày liên tục, cũng chỉ khiến hai má đỏ hơn, qua một thời gian, lại trở về vẻ ban đầu.Điều này khiến không ít cả nam nhân và nữ nhân ghen tỵ.Nhất là Lưu Hỏa, hắn vẫn luôn ngại mình không đủ trắng.Lan Nhược lườm hắn, dẫn đầu xách quần áo rời thuyền, Lan Như lập tức đi theo sau.Từ khi trở lại bên cạnh tiểu thư, nàng gần như không rời khỏi tỷ tỷ của mình một tấc nào, đã thành cái đuôi của Lan Nhược.Tô Mạt có lòng tốt ném tới cho bọn họ kem chống nắng mà Hồ Tú Hồng và Thủy Muội tự mình chuẩn bị, Lan Nhược và Lưu Vân không cần dùng, Lan Nhu tò mò, Lưu Hỏa lập tức nhận lấy."Đa tạ tiểu thư." Hắn cười hắc hắc, liền đuổi theo Lan Như.Lưu Vân còn ở lại dặn dò nhà thuyền một chút, ở trên thuyền lưu lại ám hiện cho A Lý, sau đó đi theo Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt rời thuyền.Bọn họ cập bến lên bờ, mấy vị công tử trên chiếc thuyền kia cũng nhịn không được mà cũng đòi thuyền cập bờ.Vị công tử kia nhướn đôi mày đẹp lên, môi mỏng nhợt nhạt gợi lên một chút, nâng chén ngọc trên bàn lên, chậm rãi nói, giọng nói có chút miễn cưỡng, "Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa, các ngươi kích động như thế làm gì?""Tiểu nha đầu? Tam công tử, người không lại gần xem, tiểu nha đàu xinh đẹp như thế ta chưa thấy qua bao giờ đâu."Tam công tử kia nở nụ cười, mị hoặc điên đảo chúng sinh, hắn giơ tay lên, mở ra chiếc quạt ngà voi, nhẹ nhàng mà quạt, "Bản công tử không có hứng thú với tiểu nha đầu."Tiểu nha đầu ở nhà kia cũng đủ khiến người khác đau đầu rồi, thật sự không có hảo cảm.Mọi người thấy hắn không muốn cập bờ, nhất thời vội vàng, còn muốn nói thêm gì đó.Có người nói: "Đại công tử và nhị công tử không phải nói là muốn ngài đi làm quen nhiều sao? Ở Duy Dương có nhiều cửa hàng nổi tiếng đó."Tam công tử hừ một tiếng, đôi mắt đào hoa liếc ngang một cái, nói: "Có nhiều cửa hàng còn muốn ta xem sao? Đừng xem bản công tử giống như cá ngươi, ta a... vẫn say mê mỹ nhân hơn!"

Chương 1771