Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1772
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn phe phẩy quạt giấy trong tay, "Bảo nhà thuyền nhanh chóng tiến về phía trước, ta muốn đi thăm hỏi Tiêm Nguyệt cô nương."Vừa nghe thấy Tiêm Nguyệt cô nương tài nghệ vô song, có mấy người cũng động lòng, tuy không chiếm được mỹ nhân, nhưng có thể nhìn cho đã con mắt cũng là tốt rồi.Có người hô bảo nhà thuyền tăng hết tốc độ về phía trước, kết quả thuyền bên cạnh vì muốn lên bờ, nên chuyển hướng sang, ai ngờ thuyền sau đâm thẳng lên, "Ầm" một tiếng, hai thuyền đụng vào nhau, khiến thân thuyền chao đảo liên tục, bọt nước văng khắp nơi.Trong khoang thuyền, mọi người ngã trái ngã phải, tức giận đến mức mở miệng mắng chửi người.Chỉ có Tam công tử vẫn tiêu sái phe phẩy quạt như cũ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cực kỳ quyến rũ người chợt lóe sáng."Xem ra vị tiểu nương tử kia thật tâm muốn lưu bản công tử lại, được, bản công tử đồng ý." Hắn đứng dậy phất vạt áo, "Lên bờ!"Bên ngoài người lái đò đang cãi nhau cùng người bên thuyền vừa va chạm, không ai nhường ai.Tam công tử chẳng muốn để ý đến những chuyện này, hắn tự cho là ánh mắt của hắn chỉ dùng để nhìn mỹ nhân, tuyệt đối không nhìn mấy thứ ô uế."Bốp" một tiếng, hắn khép quạt lại, vươn người nhảy lên, tư thế phiêu dật phi thân lên, mũi chân tựa lên vai vài người, liên tiếp vài cái, tiêu sái nhảy lên bờ.Mọi người đứng vây xem liên trầm trồ khen ngợi, "Hảo công phu."Chỉ tiếc là mấy tên tùy tùng của hắn võ công không cao như vậy, một đám vội vàng chen lách trong đám người, chen lấn đuổi theo.Mà theo sau bọn họ, từ trên thuyền một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng đen nhanh chóng đi ra, dung mạo của hắn tinh xảo như được khắc ra từ ngọc, cười nhìn theo hướng Tam công tử rời đi, tiện tay kéo áo choàng đen bên ngoài xuống, để lộ ra một thân y phục trắng như tuyết.Gió sông thổi qua khẽ cuốn theo vạt áo của hắn, bay phất phơi, tóc đen, áo trắng, khiến hắn giống như tiên giáng trần, tuấn tú phi phàm.Người xung quanh đều nán lại, cũng không thèm cãi nhau nữa.Hắn mỉm cười, lập tức vươn người nhảy lên, nhưng là trực tiếp chạy trên mặt nước, trực tiếp dẫm lên mặt nước lên bờ.Tư thế uyển chuyển, giống như một con thiên nga trắng, mọi người xung quang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.Giữa đám người chèo thuyền đang cãi nhau, một người ăn mặc gọn gàng , dáng người cao ngất, hắn nhìn theo hướng nam nhân kia rời đi, vén nón đội trên đầu lên, ném lại một câu rồi cũng nhanh chóng đi lên bờ.
Hắn phe phẩy quạt giấy trong tay, "Bảo nhà thuyền nhanh chóng tiến về phía trước, ta muốn đi thăm hỏi Tiêm Nguyệt cô nương."
Vừa nghe thấy Tiêm Nguyệt cô nương tài nghệ vô song, có mấy người cũng động lòng, tuy không chiếm được mỹ nhân, nhưng có thể nhìn cho đã con mắt cũng là tốt rồi.
Có người hô bảo nhà thuyền tăng hết tốc độ về phía trước, kết quả thuyền bên cạnh vì muốn lên bờ, nên chuyển hướng sang, ai ngờ thuyền sau đâm thẳng lên, "Ầm" một tiếng, hai thuyền đụng vào nhau, khiến thân thuyền chao đảo liên tục, bọt nước văng khắp nơi.
Trong khoang thuyền, mọi người ngã trái ngã phải, tức giận đến mức mở miệng mắng chửi người.
Chỉ có Tam công tử vẫn tiêu sái phe phẩy quạt như cũ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cực kỳ quyến rũ người chợt lóe sáng.
"Xem ra vị tiểu nương tử kia thật tâm muốn lưu bản công tử lại, được, bản công tử đồng ý." Hắn đứng dậy phất vạt áo, "Lên bờ!"
Bên ngoài người lái đò đang cãi nhau cùng người bên thuyền vừa va chạm, không ai nhường ai.
Tam công tử chẳng muốn để ý đến những chuyện này, hắn tự cho là ánh mắt của hắn chỉ dùng để nhìn mỹ nhân, tuyệt đối không nhìn mấy thứ ô uế.
"Bốp" một tiếng, hắn khép quạt lại, vươn người nhảy lên, tư thế phiêu dật phi thân lên, mũi chân tựa lên vai vài người, liên tiếp vài cái, tiêu sái nhảy lên bờ.
Mọi người đứng vây xem liên trầm trồ khen ngợi, "Hảo công phu."
Chỉ tiếc là mấy tên tùy tùng của hắn võ công không cao như vậy, một đám vội vàng chen lách trong đám người, chen lấn đuổi theo.
Mà theo sau bọn họ, từ trên thuyền một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng đen nhanh chóng đi ra, dung mạo của hắn tinh xảo như được khắc ra từ ngọc, cười nhìn theo hướng Tam công tử rời đi, tiện tay kéo áo choàng đen bên ngoài xuống, để lộ ra một thân y phục trắng như tuyết.
Gió sông thổi qua khẽ cuốn theo vạt áo của hắn, bay phất phơi, tóc đen, áo trắng, khiến hắn giống như tiên giáng trần, tuấn tú phi phàm.
Người xung quanh đều nán lại, cũng không thèm cãi nhau nữa.
Hắn mỉm cười, lập tức vươn người nhảy lên, nhưng là trực tiếp chạy trên mặt nước, trực tiếp dẫm lên mặt nước lên bờ.
Tư thế uyển chuyển, giống như một con thiên nga trắng, mọi người xung quang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Giữa đám người chèo thuyền đang cãi nhau, một người ăn mặc gọn gàng , dáng người cao ngất, hắn nhìn theo hướng nam nhân kia rời đi, vén nón đội trên đầu lên, ném lại một câu rồi cũng nhanh chóng đi lên bờ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn phe phẩy quạt giấy trong tay, "Bảo nhà thuyền nhanh chóng tiến về phía trước, ta muốn đi thăm hỏi Tiêm Nguyệt cô nương."Vừa nghe thấy Tiêm Nguyệt cô nương tài nghệ vô song, có mấy người cũng động lòng, tuy không chiếm được mỹ nhân, nhưng có thể nhìn cho đã con mắt cũng là tốt rồi.Có người hô bảo nhà thuyền tăng hết tốc độ về phía trước, kết quả thuyền bên cạnh vì muốn lên bờ, nên chuyển hướng sang, ai ngờ thuyền sau đâm thẳng lên, "Ầm" một tiếng, hai thuyền đụng vào nhau, khiến thân thuyền chao đảo liên tục, bọt nước văng khắp nơi.Trong khoang thuyền, mọi người ngã trái ngã phải, tức giận đến mức mở miệng mắng chửi người.Chỉ có Tam công tử vẫn tiêu sái phe phẩy quạt như cũ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cực kỳ quyến rũ người chợt lóe sáng."Xem ra vị tiểu nương tử kia thật tâm muốn lưu bản công tử lại, được, bản công tử đồng ý." Hắn đứng dậy phất vạt áo, "Lên bờ!"Bên ngoài người lái đò đang cãi nhau cùng người bên thuyền vừa va chạm, không ai nhường ai.Tam công tử chẳng muốn để ý đến những chuyện này, hắn tự cho là ánh mắt của hắn chỉ dùng để nhìn mỹ nhân, tuyệt đối không nhìn mấy thứ ô uế."Bốp" một tiếng, hắn khép quạt lại, vươn người nhảy lên, tư thế phiêu dật phi thân lên, mũi chân tựa lên vai vài người, liên tiếp vài cái, tiêu sái nhảy lên bờ.Mọi người đứng vây xem liên trầm trồ khen ngợi, "Hảo công phu."Chỉ tiếc là mấy tên tùy tùng của hắn võ công không cao như vậy, một đám vội vàng chen lách trong đám người, chen lấn đuổi theo.Mà theo sau bọn họ, từ trên thuyền một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng đen nhanh chóng đi ra, dung mạo của hắn tinh xảo như được khắc ra từ ngọc, cười nhìn theo hướng Tam công tử rời đi, tiện tay kéo áo choàng đen bên ngoài xuống, để lộ ra một thân y phục trắng như tuyết.Gió sông thổi qua khẽ cuốn theo vạt áo của hắn, bay phất phơi, tóc đen, áo trắng, khiến hắn giống như tiên giáng trần, tuấn tú phi phàm.Người xung quanh đều nán lại, cũng không thèm cãi nhau nữa.Hắn mỉm cười, lập tức vươn người nhảy lên, nhưng là trực tiếp chạy trên mặt nước, trực tiếp dẫm lên mặt nước lên bờ.Tư thế uyển chuyển, giống như một con thiên nga trắng, mọi người xung quang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.Giữa đám người chèo thuyền đang cãi nhau, một người ăn mặc gọn gàng , dáng người cao ngất, hắn nhìn theo hướng nam nhân kia rời đi, vén nón đội trên đầu lên, ném lại một câu rồi cũng nhanh chóng đi lên bờ.