Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1793
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vị phu nhân ngồi cạnh bà nói: "Phu nhân không cần quá để ý, đây chỉ là thú vui thôi mà."Cả ngày phải lo chuyện trong nhà, khiến cho các phu nhân đều cảm thấy mệt mỏi, lúc này cũn có thể thả lỏng một chút.Tri phủ phu nhân hừ nhẹ, "Ít nhất cũng phải có người mạnh hơn nàng ta, để cho nàng ta biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhâ, nếu không nàng ta tự cho là Thẩm gia có cả nửa cái giang sơn này."Vị phu nhân kia vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh, kéo kéo ống tay của tri phủ phu nhân.Tri phủ phu nhân hừ một tiếng, "Yên tâm, ta có chừng mực."Đột nhiên, đằng sau bụi hoa có giọng nói nhỏ, có người cố tình thấp giọng nói: "Tiểu thư, những người này so với người còn kém xa, đều không đáng xem."Tô Mạt ngẩn ra, vội vàng nghiêng người, lắng tai nghe thử, khiến nàng ngừng cười.Vị tam tiểu thư này đúng là...Được mọi người đánh giá thánh khiết cao quý, khí chất hơn người, cao ngạo không để ý tới các tiểu thư khuê các khác.Người như vậy lại lén lút ở đó xem người khác biểu diễn, nếu các nàng kia không có cách nào vượt qua nàng ta, nàng ta có thể vô tư, nhưng có người vượt qua nàng ta thì sao?Đừng nói là nàng ta không cần đi.Nếu là nàng ta có thể hiện tài năng của mình khiến cho người ta nhường lại danh hiệu quán quân cho mình, nhưng nếu mọi người đều cảm thấy tài nghệ của nàng ta không bằng người kia thì sao?Chẳng lẽ lấy quyền thế ép người?Đúng lúc này, vị tiểu thư đang biễu diễn trên sân khấu bắt đầu xoay tròn, ném ra những quả cầu vải nhiều màu, "bang, bang", những quả cầu vải nổ ra, bên trong là những mảnh vụn nhiều màu sắc, dưới ánh đèn lại càng thêm lấp lánh.Người dưới sân khấu cũng ồn ào hẳn lên, liên tục vang lên tiếng cổ vũ.Tranh nhau khen nàng múa đẹp, dáng người đẹp...Tô Mạt lại nghe thấy có tiếng nói sau bụi hoa, quả nhiên có một giọng nói tức giận, "Có gì hơn người chư, ta có thể làm tốt hơn nàng ta.""Tất nhiê, tiểu thư là ai chứ, tiểu thư không nên tức giận. Nàng ta chỉ đang tự làm trò cười thôi. Hơn nữa, nàng ta chỉ có thể đứng trên sân, tiểu thư có thể bay lên trời, nàng ta sao có thể làm được? Không phải chỉ là dùng một chút giấy màu thôi sao... Thật sự là buồn cười.""Linh Đang, ngươi nói xem có phải là nàng ta cũng đi mời cao nhân không?""Tiểu thư sợ gì chứ? Cao nhân trong kinh thành không phải đều chỉ dạy cho tiểu thư rồi sao? Chúng ta tìm họ, chẳng lẽ họ còn dám chỉ cho người khác nữa sao? Không muốn kiếm tiền nữa rồi."Thì ra là vậy, các nàng đều đã học hỏi qua người ở Độ giả thôn rồi sao?Trách không được sao thiết kế lại giống nàng như vậy, nhưng mà lúc trước nàng chỉ là tùy tiện làm ra, cũng không tốt lắm.
Vị phu nhân ngồi cạnh bà nói: "Phu nhân không cần quá để ý, đây chỉ là thú vui thôi mà."
Cả ngày phải lo chuyện trong nhà, khiến cho các phu nhân đều cảm thấy mệt mỏi, lúc này cũn có thể thả lỏng một chút.
Tri phủ phu nhân hừ nhẹ, "Ít nhất cũng phải có người mạnh hơn nàng ta, để cho nàng ta biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhâ, nếu không nàng ta tự cho là Thẩm gia có cả nửa cái giang sơn này."
Vị phu nhân kia vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh, kéo kéo ống tay của tri phủ phu nhân.
Tri phủ phu nhân hừ một tiếng, "Yên tâm, ta có chừng mực."
Đột nhiên, đằng sau bụi hoa có giọng nói nhỏ, có người cố tình thấp giọng nói: "Tiểu thư, những người này so với người còn kém xa, đều không đáng xem."
Tô Mạt ngẩn ra, vội vàng nghiêng người, lắng tai nghe thử, khiến nàng ngừng cười.
Vị tam tiểu thư này đúng là...
Được mọi người đánh giá thánh khiết cao quý, khí chất hơn người, cao ngạo không để ý tới các tiểu thư khuê các khác.
Người như vậy lại lén lút ở đó xem người khác biểu diễn, nếu các nàng kia không có cách nào vượt qua nàng ta, nàng ta có thể vô tư, nhưng có người vượt qua nàng ta thì sao?
Đừng nói là nàng ta không cần đi.
Nếu là nàng ta có thể hiện tài năng của mình khiến cho người ta nhường lại danh hiệu quán quân cho mình, nhưng nếu mọi người đều cảm thấy tài nghệ của nàng ta không bằng người kia thì sao?
Chẳng lẽ lấy quyền thế ép người?
Đúng lúc này, vị tiểu thư đang biễu diễn trên sân khấu bắt đầu xoay tròn, ném ra những quả cầu vải nhiều màu, "bang, bang", những quả cầu vải nổ ra, bên trong là những mảnh vụn nhiều màu sắc, dưới ánh đèn lại càng thêm lấp lánh.
Người dưới sân khấu cũng ồn ào hẳn lên, liên tục vang lên tiếng cổ vũ.
Tranh nhau khen nàng múa đẹp, dáng người đẹp...
Tô Mạt lại nghe thấy có tiếng nói sau bụi hoa, quả nhiên có một giọng nói tức giận, "Có gì hơn người chư, ta có thể làm tốt hơn nàng ta."
"Tất nhiê, tiểu thư là ai chứ, tiểu thư không nên tức giận. Nàng ta chỉ đang tự làm trò cười thôi. Hơn nữa, nàng ta chỉ có thể đứng trên sân, tiểu thư có thể bay lên trời, nàng ta sao có thể làm được? Không phải chỉ là dùng một chút giấy màu thôi sao... Thật sự là buồn cười."
"Linh Đang, ngươi nói xem có phải là nàng ta cũng đi mời cao nhân không?"
"Tiểu thư sợ gì chứ? Cao nhân trong kinh thành không phải đều chỉ dạy cho tiểu thư rồi sao? Chúng ta tìm họ, chẳng lẽ họ còn dám chỉ cho người khác nữa sao? Không muốn kiếm tiền nữa rồi."
Thì ra là vậy, các nàng đều đã học hỏi qua người ở Độ giả thôn rồi sao?
Trách không được sao thiết kế lại giống nàng như vậy, nhưng mà lúc trước nàng chỉ là tùy tiện làm ra, cũng không tốt lắm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vị phu nhân ngồi cạnh bà nói: "Phu nhân không cần quá để ý, đây chỉ là thú vui thôi mà."Cả ngày phải lo chuyện trong nhà, khiến cho các phu nhân đều cảm thấy mệt mỏi, lúc này cũn có thể thả lỏng một chút.Tri phủ phu nhân hừ nhẹ, "Ít nhất cũng phải có người mạnh hơn nàng ta, để cho nàng ta biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhâ, nếu không nàng ta tự cho là Thẩm gia có cả nửa cái giang sơn này."Vị phu nhân kia vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh, kéo kéo ống tay của tri phủ phu nhân.Tri phủ phu nhân hừ một tiếng, "Yên tâm, ta có chừng mực."Đột nhiên, đằng sau bụi hoa có giọng nói nhỏ, có người cố tình thấp giọng nói: "Tiểu thư, những người này so với người còn kém xa, đều không đáng xem."Tô Mạt ngẩn ra, vội vàng nghiêng người, lắng tai nghe thử, khiến nàng ngừng cười.Vị tam tiểu thư này đúng là...Được mọi người đánh giá thánh khiết cao quý, khí chất hơn người, cao ngạo không để ý tới các tiểu thư khuê các khác.Người như vậy lại lén lút ở đó xem người khác biểu diễn, nếu các nàng kia không có cách nào vượt qua nàng ta, nàng ta có thể vô tư, nhưng có người vượt qua nàng ta thì sao?Đừng nói là nàng ta không cần đi.Nếu là nàng ta có thể hiện tài năng của mình khiến cho người ta nhường lại danh hiệu quán quân cho mình, nhưng nếu mọi người đều cảm thấy tài nghệ của nàng ta không bằng người kia thì sao?Chẳng lẽ lấy quyền thế ép người?Đúng lúc này, vị tiểu thư đang biễu diễn trên sân khấu bắt đầu xoay tròn, ném ra những quả cầu vải nhiều màu, "bang, bang", những quả cầu vải nổ ra, bên trong là những mảnh vụn nhiều màu sắc, dưới ánh đèn lại càng thêm lấp lánh.Người dưới sân khấu cũng ồn ào hẳn lên, liên tục vang lên tiếng cổ vũ.Tranh nhau khen nàng múa đẹp, dáng người đẹp...Tô Mạt lại nghe thấy có tiếng nói sau bụi hoa, quả nhiên có một giọng nói tức giận, "Có gì hơn người chư, ta có thể làm tốt hơn nàng ta.""Tất nhiê, tiểu thư là ai chứ, tiểu thư không nên tức giận. Nàng ta chỉ đang tự làm trò cười thôi. Hơn nữa, nàng ta chỉ có thể đứng trên sân, tiểu thư có thể bay lên trời, nàng ta sao có thể làm được? Không phải chỉ là dùng một chút giấy màu thôi sao... Thật sự là buồn cười.""Linh Đang, ngươi nói xem có phải là nàng ta cũng đi mời cao nhân không?""Tiểu thư sợ gì chứ? Cao nhân trong kinh thành không phải đều chỉ dạy cho tiểu thư rồi sao? Chúng ta tìm họ, chẳng lẽ họ còn dám chỉ cho người khác nữa sao? Không muốn kiếm tiền nữa rồi."Thì ra là vậy, các nàng đều đã học hỏi qua người ở Độ giả thôn rồi sao?Trách không được sao thiết kế lại giống nàng như vậy, nhưng mà lúc trước nàng chỉ là tùy tiện làm ra, cũng không tốt lắm.