Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1794
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Huống hồ, bản thân nàng cũng là tiểu thư khuê các, nếu thật sự khiêu vũ, dù tuyệt thế thì sao?Đứng đầu ngọn gió, có được tất có mất.Khi đạt được cái danh hiệu kia, thật ra ở trong cái vòng lẩn quẩn của danh môn kia vậy sẽ mất đi cái yếu tố đoan trang rồi.Sau đó cũng không thể được như trước nữa.Sau bụi hoa vẫn liên tục vang lên tiếng thì thầm, ngẫu nhiên có người làm tốt, cũng bị Thẩm tam tiểu thư và nha hoàn của mình nói ra thành loại không đáng đồng tiền."Thật sự là xấu mặt, xem ra Duy Dương không có ai, mỗi năm đều là những thứ chúng ta chơi chán rồi.""Tiểu thư, người cũng nghĩ xem, người là ai, các nàng là ai. Người đã gặp qua, nếm qua, thử quả, các nàng có thể so sánh được sao? Đời nàng các nàng chỉ sợ không có cơ hội thử qua."Nha hoàn kia được cơ hội tâng bốc chủ tử của mình, bảo sao mỗi khi chủ tử đi làm chuyện xấu đều mang nàng ta theo.Tô Mạt nghe mà không nhịn được cười.Ngay khi vũ hội sắp kết thúc, tri phủ phu nhân sắp không nhịn được muốn tuyên bố kết thúc ca múa, để mọi người tự do hoạt động, đồng thời thúc đẩy hôn sự của nhóm thanh niên nam nữ, tăng nhân khẩu của Duy Dương.Bỗng nhiên, trên mặt hồ vang lên một tiếng, giống như có cái gì đó nổ mạnh, chỉ thấy sáng lên lên ánh sáng bảy màu hướng thẳng lên trời.Giống như một đạo cầu vòng hướng thẳng lên trời, rồi đột nhiên vẽ là một vòng cung, hàng vạn điểm kim quang rơi như mưa, sương mù bay lượn, tựa như ảo mộng, khiến người ta không biết đây có phải mà mơ hay thật.Tất cả mọi người ở đây đều ra sức dụi mắt lúc này, cột nước đã hạ xuống, dưới cột nước không biết từ lúc nào xuất hiện một lá sen vô cùng lớn.Lá sen không biết làm bằng gì, xung quanh còn phát ra ánh sáng, còn có thay đổi màu sắc, mọi người còn đang kinh ngạc, ở giữa lá sen lồi lên một khối, sau đó một nữ tử xinh đẹp từ từ cong người, ánh sáng chiếu lên váy lụa của nàng, lụa mỏng theo gió bay phất phới, như tiên như mộng.Sau đó nàng bắt đầu nhảy múa trên lá sen, hoặc là bay vút lên, hoặc là xoay tròn...Lúc đó mọi thứ như dừng lại, xung quanh không hề có tiếng động, dù là côn trùng, gió đều dừng lại.Mọi người nín thở, sợ quấy rầy đến nàng.
Huống hồ, bản thân nàng cũng là tiểu thư khuê các, nếu thật sự khiêu vũ, dù tuyệt thế thì sao?
Đứng đầu ngọn gió, có được tất có mất.
Khi đạt được cái danh hiệu kia, thật ra ở trong cái vòng lẩn quẩn của danh môn kia vậy sẽ mất đi cái yếu tố đoan trang rồi.
Sau đó cũng không thể được như trước nữa.
Sau bụi hoa vẫn liên tục vang lên tiếng thì thầm, ngẫu nhiên có người làm
tốt, cũng bị Thẩm tam tiểu thư và nha hoàn của mình nói ra thành loại
không đáng đồng tiền.
"Thật sự là xấu mặt, xem ra Duy Dương không có ai, mỗi năm đều là những thứ chúng ta chơi chán rồi."
"Tiểu thư, người cũng nghĩ xem, người là ai, các nàng là ai. Người đã gặp
qua, nếm qua, thử quả, các nàng có thể so sánh được sao? Đời nàng các
nàng chỉ sợ không có cơ hội thử qua."
Nha hoàn kia được cơ hội tâng bốc chủ tử của mình, bảo sao mỗi khi chủ tử đi làm chuyện xấu đều mang nàng ta theo.
Tô Mạt nghe mà không nhịn được cười.
Ngay khi vũ hội sắp kết thúc, tri phủ phu nhân sắp không nhịn được muốn
tuyên bố kết thúc ca múa, để mọi người tự do hoạt động, đồng thời thúc
đẩy hôn sự của nhóm thanh niên nam nữ, tăng nhân khẩu của Duy Dương.
Bỗng nhiên, trên mặt hồ vang lên một tiếng, giống như có cái gì đó nổ mạnh,
chỉ thấy sáng lên lên ánh sáng bảy màu hướng thẳng lên trời.
Giống
như một đạo cầu vòng hướng thẳng lên trời, rồi đột nhiên vẽ là một vòng
cung, hàng vạn điểm kim quang rơi như mưa, sương mù bay lượn, tựa như ảo mộng, khiến người ta không biết đây có phải mà mơ hay thật.
Tất cả
mọi người ở đây đều ra sức dụi mắt lúc này, cột nước đã hạ xuống, dưới
cột nước không biết từ lúc nào xuất hiện một lá sen vô cùng lớn.
Lá
sen không biết làm bằng gì, xung quanh còn phát ra ánh sáng, còn có thay đổi màu sắc, mọi người còn đang kinh ngạc, ở giữa lá sen lồi lên một
khối, sau đó một nữ tử xinh đẹp từ từ cong người, ánh sáng chiếu lên váy lụa của nàng, lụa mỏng theo gió bay phất phới, như tiên như mộng.
Sau đó nàng bắt đầu nhảy múa trên lá sen, hoặc là bay vút lên, hoặc là xoay tròn...
Lúc đó mọi thứ như dừng lại, xung quanh không hề có tiếng động, dù là côn trùng, gió đều dừng lại.
Mọi người nín thở, sợ quấy rầy đến nàng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Huống hồ, bản thân nàng cũng là tiểu thư khuê các, nếu thật sự khiêu vũ, dù tuyệt thế thì sao?Đứng đầu ngọn gió, có được tất có mất.Khi đạt được cái danh hiệu kia, thật ra ở trong cái vòng lẩn quẩn của danh môn kia vậy sẽ mất đi cái yếu tố đoan trang rồi.Sau đó cũng không thể được như trước nữa.Sau bụi hoa vẫn liên tục vang lên tiếng thì thầm, ngẫu nhiên có người làm tốt, cũng bị Thẩm tam tiểu thư và nha hoàn của mình nói ra thành loại không đáng đồng tiền."Thật sự là xấu mặt, xem ra Duy Dương không có ai, mỗi năm đều là những thứ chúng ta chơi chán rồi.""Tiểu thư, người cũng nghĩ xem, người là ai, các nàng là ai. Người đã gặp qua, nếm qua, thử quả, các nàng có thể so sánh được sao? Đời nàng các nàng chỉ sợ không có cơ hội thử qua."Nha hoàn kia được cơ hội tâng bốc chủ tử của mình, bảo sao mỗi khi chủ tử đi làm chuyện xấu đều mang nàng ta theo.Tô Mạt nghe mà không nhịn được cười.Ngay khi vũ hội sắp kết thúc, tri phủ phu nhân sắp không nhịn được muốn tuyên bố kết thúc ca múa, để mọi người tự do hoạt động, đồng thời thúc đẩy hôn sự của nhóm thanh niên nam nữ, tăng nhân khẩu của Duy Dương.Bỗng nhiên, trên mặt hồ vang lên một tiếng, giống như có cái gì đó nổ mạnh, chỉ thấy sáng lên lên ánh sáng bảy màu hướng thẳng lên trời.Giống như một đạo cầu vòng hướng thẳng lên trời, rồi đột nhiên vẽ là một vòng cung, hàng vạn điểm kim quang rơi như mưa, sương mù bay lượn, tựa như ảo mộng, khiến người ta không biết đây có phải mà mơ hay thật.Tất cả mọi người ở đây đều ra sức dụi mắt lúc này, cột nước đã hạ xuống, dưới cột nước không biết từ lúc nào xuất hiện một lá sen vô cùng lớn.Lá sen không biết làm bằng gì, xung quanh còn phát ra ánh sáng, còn có thay đổi màu sắc, mọi người còn đang kinh ngạc, ở giữa lá sen lồi lên một khối, sau đó một nữ tử xinh đẹp từ từ cong người, ánh sáng chiếu lên váy lụa của nàng, lụa mỏng theo gió bay phất phới, như tiên như mộng.Sau đó nàng bắt đầu nhảy múa trên lá sen, hoặc là bay vút lên, hoặc là xoay tròn...Lúc đó mọi thứ như dừng lại, xung quanh không hề có tiếng động, dù là côn trùng, gió đều dừng lại.Mọi người nín thở, sợ quấy rầy đến nàng.