Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1798

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lan Như nhảy dựng lên: "Muội đi trải giường cho tiểu thư."Lưu Vân giữ nàng lại: "Cái kia, Như muội muội, đừng gấp như vậy, việc trải giường này, không cần đến chúng ta, có thiếu gia rồi."Lan Như che miệng cười trộm, ra sức gật đầu, "Đúng rồi, đúng rồi."Lan Nhược vỗ nàng một cái, "Đúng cái đầu, giờ suy nghĩ xem kế hoạch lần này nên sử dụng người như thế nào, có khả năng bị bại lộ hay không, tất cả phân tích rõ ràng, rồi báo cáo lại cho tiểu thư."Có người có lẽ muốn chuyển từ tối sang sáng, sau đó tiến vào phạm vi tổ chức bảo vệ, tránh để cho người có tâm biết, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho bọn họ."Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo."Lan Như kéo Lưu Hỏa sang một bên thảo luận kế hoạch.Tô Mạt đang ngồi dưới ánh đèn suy nghĩ mọi chuyện, Hoàng Phủ Cẩn đang xem thư, lúc này trời đã gần sáng, sắc trời mông lung."Mạt Nhi, có muốn chợp mắt một lúc không?"Tuy hiện giờ nội lực của nàng đã có tiến bộ rất lớn, tĩnh tọa một lúc có thể hồi phục sức lực, nhưng dù sao cũng là nữ tử, không thể thiếu ngủ quá nhiều.Tô Mạt cười cười với hắn, "Có khách nhân tới cửa, đi ngủ không được ngon, phiền toái."Nàng vẫn chịu được.Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, "Mạt Nhi, nếu có nguy hiểm, muội chỉ cần đứng sau huynh, ngoài ra, không cần đối đầu cùng cao thủ, nhớ rõ lời huynh nói không?"Hắn biết hiện giờ võ công của Mạt Nhi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nơi này cũng là ngọa hổ tàng long, nhất là những bạch y nhân đó.Hắn cũng có chút sợ hãi, hắn tình nguyện thay nàng giết người, thay nàng chắn họa, trừ khi nàng mạnh hơn hắn, nếu không hắn vĩnh viễn không muốn nàng phải đối mặt với những chuyện máu tanh này.Nhất là thù giết cha, hắn không muốn trong lòng nàng có bóng ma.Tô Mạt nở nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, "Cẩn ca ca, huynh đã dặn rất nhiều lần rồi, muội biết rõ. Muội đảm bảo, sẽ không mạo hiểm, nếu có cường địch muội sẽ trốn sau lưng huynh, nếu hai bên huynh đều là địch, muội sẽ chỉ ở một bên hỗ trợ, tuyệt đối không nhào lên chắn cho huynh, được chưa."Hắn không phải là sợ lần xuôi nam này, có nguy hiểm lớn, còn có những nguy hiểm chưa biết đến, sợ nàng bị kích động sao.Nàng sao có thể như vậy chứ, nàng đã mất đi phụ thân, tất nhiên là đau lòng, nhưng nàng đã chết đi một lần, biết rõ thế gian này tồn tại những thứ không thể xác định được.Nàng lạc quan nghĩ rằng, có lẽ phụ thân và mẫu thân đã được đoàn tụ, thậm chí còn xuyên đến hiện đại.Chỉ cần nghĩ rằng không phải ông đã chết, chỉ là rời khỏi nàng, như vậy liền không còn đau lòng nữa.

Lan Như nhảy dựng lên: "Muội đi trải giường cho tiểu thư."

Lưu Vân giữ nàng lại: "Cái kia, Như muội muội, đừng gấp như vậy, việc trải giường này, không cần đến chúng ta, có thiếu gia rồi."

Lan Như che miệng cười trộm, ra sức gật đầu, "Đúng rồi, đúng rồi."

Lan Nhược vỗ nàng một cái, "Đúng cái đầu, giờ suy nghĩ xem kế hoạch lần này nên sử dụng người như thế nào, có khả năng bị bại lộ hay không, tất cả phân tích rõ ràng, rồi báo cáo lại cho tiểu thư."

Có người có lẽ muốn chuyển từ tối sang sáng, sau đó tiến vào phạm vi tổ chức bảo vệ, tránh để cho người có tâm biết, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

"Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo."

Lan Như kéo Lưu Hỏa sang một bên thảo luận kế hoạch.

Tô Mạt đang ngồi dưới ánh đèn suy nghĩ mọi chuyện, Hoàng Phủ Cẩn đang xem thư, lúc này trời đã gần sáng, sắc trời mông lung.

"Mạt Nhi, có muốn chợp mắt một lúc không?"

Tuy hiện giờ nội lực của nàng đã có tiến bộ rất lớn, tĩnh tọa một lúc có thể hồi phục sức lực, nhưng dù sao cũng là nữ tử, không thể thiếu ngủ quá nhiều.

Tô Mạt cười cười với hắn, "Có khách nhân tới cửa, đi ngủ không được ngon, phiền toái."

Nàng vẫn chịu được.

Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, "Mạt Nhi, nếu có nguy hiểm, muội chỉ cần đứng sau huynh, ngoài ra, không cần đối đầu cùng cao thủ, nhớ rõ lời huynh nói không?"

Hắn biết hiện giờ võ công của Mạt Nhi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nơi này cũng là ngọa hổ tàng long, nhất là những bạch y nhân đó.

Hắn cũng có chút sợ hãi, hắn tình nguyện thay nàng giết người, thay nàng chắn họa, trừ khi nàng mạnh hơn hắn, nếu không hắn vĩnh viễn không muốn nàng phải đối mặt với những chuyện máu tanh này.

Nhất là thù giết cha, hắn không muốn trong lòng nàng có bóng ma.

Tô Mạt nở nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, "Cẩn ca ca, huynh đã dặn rất nhiều lần rồi, muội biết rõ. Muội đảm bảo, sẽ không mạo hiểm, nếu có cường địch muội sẽ trốn sau lưng huynh, nếu hai bên huynh đều là địch, muội sẽ chỉ ở một bên hỗ trợ, tuyệt đối không nhào lên chắn cho huynh, được chưa."

Hắn không phải là sợ lần xuôi nam này, có nguy hiểm lớn, còn có những nguy hiểm chưa biết đến, sợ nàng bị kích động sao.

Nàng sao có thể như vậy chứ, nàng đã mất đi phụ thân, tất nhiên là đau lòng, nhưng nàng đã chết đi một lần, biết rõ thế gian này tồn tại những thứ không thể xác định được.

Nàng lạc quan nghĩ rằng, có lẽ phụ thân và mẫu thân đã được đoàn tụ, thậm chí còn xuyên đến hiện đại.

Chỉ cần nghĩ rằng không phải ông đã chết, chỉ là rời khỏi nàng, như vậy liền không còn đau lòng nữa.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lan Như nhảy dựng lên: "Muội đi trải giường cho tiểu thư."Lưu Vân giữ nàng lại: "Cái kia, Như muội muội, đừng gấp như vậy, việc trải giường này, không cần đến chúng ta, có thiếu gia rồi."Lan Như che miệng cười trộm, ra sức gật đầu, "Đúng rồi, đúng rồi."Lan Nhược vỗ nàng một cái, "Đúng cái đầu, giờ suy nghĩ xem kế hoạch lần này nên sử dụng người như thế nào, có khả năng bị bại lộ hay không, tất cả phân tích rõ ràng, rồi báo cáo lại cho tiểu thư."Có người có lẽ muốn chuyển từ tối sang sáng, sau đó tiến vào phạm vi tổ chức bảo vệ, tránh để cho người có tâm biết, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho bọn họ."Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo."Lan Như kéo Lưu Hỏa sang một bên thảo luận kế hoạch.Tô Mạt đang ngồi dưới ánh đèn suy nghĩ mọi chuyện, Hoàng Phủ Cẩn đang xem thư, lúc này trời đã gần sáng, sắc trời mông lung."Mạt Nhi, có muốn chợp mắt một lúc không?"Tuy hiện giờ nội lực của nàng đã có tiến bộ rất lớn, tĩnh tọa một lúc có thể hồi phục sức lực, nhưng dù sao cũng là nữ tử, không thể thiếu ngủ quá nhiều.Tô Mạt cười cười với hắn, "Có khách nhân tới cửa, đi ngủ không được ngon, phiền toái."Nàng vẫn chịu được.Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, "Mạt Nhi, nếu có nguy hiểm, muội chỉ cần đứng sau huynh, ngoài ra, không cần đối đầu cùng cao thủ, nhớ rõ lời huynh nói không?"Hắn biết hiện giờ võ công của Mạt Nhi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nơi này cũng là ngọa hổ tàng long, nhất là những bạch y nhân đó.Hắn cũng có chút sợ hãi, hắn tình nguyện thay nàng giết người, thay nàng chắn họa, trừ khi nàng mạnh hơn hắn, nếu không hắn vĩnh viễn không muốn nàng phải đối mặt với những chuyện máu tanh này.Nhất là thù giết cha, hắn không muốn trong lòng nàng có bóng ma.Tô Mạt nở nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, "Cẩn ca ca, huynh đã dặn rất nhiều lần rồi, muội biết rõ. Muội đảm bảo, sẽ không mạo hiểm, nếu có cường địch muội sẽ trốn sau lưng huynh, nếu hai bên huynh đều là địch, muội sẽ chỉ ở một bên hỗ trợ, tuyệt đối không nhào lên chắn cho huynh, được chưa."Hắn không phải là sợ lần xuôi nam này, có nguy hiểm lớn, còn có những nguy hiểm chưa biết đến, sợ nàng bị kích động sao.Nàng sao có thể như vậy chứ, nàng đã mất đi phụ thân, tất nhiên là đau lòng, nhưng nàng đã chết đi một lần, biết rõ thế gian này tồn tại những thứ không thể xác định được.Nàng lạc quan nghĩ rằng, có lẽ phụ thân và mẫu thân đã được đoàn tụ, thậm chí còn xuyên đến hiện đại.Chỉ cần nghĩ rằng không phải ông đã chết, chỉ là rời khỏi nàng, như vậy liền không còn đau lòng nữa.

Chương 1798