Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1799
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không phải là trong giấc mơ của bà nội, mẫu thân mặc váy sao?Nói không chừng đó chính là thời đại kiếp trước của mình.Mà nàng sao có thể để bản thân dễ dàng gặp nguy hiểm, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, hơn nữa cả đời này, nàng sẽ không buông hắn ra.Bọn họ muốn cùng sống cùng chết, nếu để hắn lại một mình hoặc để nàng lại một mình, nàng đều không cách nào nghĩ tiếp sẽ sống ra sao.Chẳng lẽ cái chết của phụ thân và sư phụ đã tạo thành áp lực cho hắn sao?Tô Mạt suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn tươi cười như cũ, "Huynh yên tâm chưa?"Hiện giờ nàng đã không còn là một đứa trẻ, một câu nói dịu dàng, ánh mắt kiều mỵ khiến hắn mềm lòng.Hắn ôm nàng vào lòng, "Nha đầu hư hỏng."Lúc này có tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược, "Thiếu gia, tiểu thư, dưới lầu có nha hoàn Thẩm gia Phỉ Thúy lại tới."Tô Mạt cười cười, quả nhiên là con cá mắc câu, nhưng mà bọn họ muốn giả bộ vô tội, nàng nói: "Nàng ta tới làm gì?"Biết rõ còn cố hỏi, Hoàng Phủ Cẩn nhéo gương mặt nàng, lại buông nàng ra, để Lan Nhược đi vào."Lan Nhược nhìn không chớp mắt, "Bộ dạng hổn hển, nói chúng ta lật lọng, thật sự đi giả mạo Thẩm tam tiểu thư. Dáng điệu muốn cãi nhau cùng chúng ta."Khóe môi Tô Mạt cong lên, muốn nhảy tường sao."Nói với nàng ta, chúng ta không có hứng thú giả mạo tiểu thư nhà họ, đừng cho là tiểu thư nhà các nàng suốt ngày bị hại, nàng ta cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ giả mạo nàng ta sống lâu được thêm vài năm sao? Lại có thể nhặt hoàng kim đầy đất sao?"Bọn họ khiêu vũ, chỉ là không lưu danh mà thôi, cũng không có chủ ý với danh hiệu Thẩm tam tiểu thư.Lan Nhược nhận lệnh đi xuống, cùng Lan Như đi xuống gặp Phỉ Thúy.Hôm nay Phủ Thúy ăn mặc tựa như có phần không tốt, tuy là vẫn phách lối như trước, nếu nói là một nha hoàn, so với cách ăn mặc của nhiều tiểu thư phú quý thì có chút quá phận rồi.Nhưng mà không đủ tinh xảo, có chút tầm thường rồi.Có thể nàng ta không có tâm trạng để ý đến điều đó.Vừa thấy Lan Nhược đi xuống, Phỉ Thúy lập tức lên tiếng chỉ trích, "Sao các ngươi lại làm như vậy, không phải đã nói là sẽ không giả mạo tiểu thư nhà chúng ta nữa sao?"Thấy nàng vừa mở miệng là mắng người, bộ dạng một tay che trời, Lan Nhược hừ lạnh một tiếng, nói lại nguyên văn câu nói của Tô Mạt.Phỉ Thúy vừa nghe, tức giận muốn ngất đi, cái gì mà "Tiểu thư nhà các ngươi cũng không phải là thần tiên, giả mạo có thể sống thế vài năm, tiểu thư nhà các ngươi là chiêu tài nữ nhân, giả mạo có thể nhặt được nguyên bảo đầy đường sao?"
Không phải là trong giấc mơ của bà nội, mẫu thân mặc váy sao?
Nói không chừng đó chính là thời đại kiếp trước của mình.
Mà nàng sao có thể để bản thân dễ dàng gặp nguy hiểm, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, hơn nữa cả đời này, nàng sẽ không buông hắn ra.
Bọn họ muốn cùng sống cùng chết, nếu để hắn lại một mình hoặc để nàng lại một mình, nàng đều không cách nào nghĩ tiếp sẽ sống ra sao.
Chẳng lẽ cái chết của phụ thân và sư phụ đã tạo thành áp lực cho hắn sao?
Tô Mạt suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn tươi cười như cũ, "Huynh yên tâm chưa?"
Hiện giờ nàng đã không còn là một đứa trẻ, một câu nói dịu dàng, ánh mắt kiều mỵ khiến hắn mềm lòng.
Hắn ôm nàng vào lòng, "Nha đầu hư hỏng."
Lúc này có tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược, "Thiếu gia, tiểu thư, dưới lầu có nha hoàn Thẩm gia Phỉ Thúy lại tới."
Tô Mạt cười cười, quả nhiên là con cá mắc câu, nhưng mà bọn họ muốn giả bộ vô tội, nàng nói: "Nàng ta tới làm gì?"
Biết rõ còn cố hỏi, Hoàng Phủ Cẩn nhéo gương mặt nàng, lại buông nàng ra, để Lan Nhược đi vào."
Lan Nhược nhìn không chớp mắt, "Bộ dạng hổn hển, nói chúng ta lật lọng, thật sự đi giả mạo Thẩm tam tiểu thư. Dáng điệu muốn cãi nhau cùng chúng ta."
Khóe môi Tô Mạt cong lên, muốn nhảy tường sao.
"Nói với nàng ta, chúng ta không có hứng thú giả mạo tiểu thư nhà họ, đừng cho là tiểu thư nhà các nàng suốt ngày bị hại, nàng ta cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ giả mạo nàng ta sống lâu được thêm vài năm sao? Lại có thể nhặt hoàng kim đầy đất sao?"
Bọn họ khiêu vũ, chỉ là không lưu danh mà thôi, cũng không có chủ ý với danh hiệu Thẩm tam tiểu thư.
Lan Nhược nhận lệnh đi xuống, cùng Lan Như đi xuống gặp Phỉ Thúy.
Hôm nay Phủ Thúy ăn mặc tựa như có phần không tốt, tuy là vẫn phách lối như trước, nếu nói là một nha hoàn, so với cách ăn mặc của nhiều tiểu thư phú quý thì có chút quá phận rồi.
Nhưng mà không đủ tinh xảo, có chút tầm thường rồi.
Có thể nàng ta không có tâm trạng để ý đến điều đó.
Vừa thấy Lan Nhược đi xuống, Phỉ Thúy lập tức lên tiếng chỉ trích, "Sao các ngươi lại làm như vậy, không phải đã nói là sẽ không giả mạo tiểu thư nhà chúng ta nữa sao?"
Thấy nàng vừa mở miệng là mắng người, bộ dạng một tay che trời, Lan Nhược hừ lạnh một tiếng, nói lại nguyên văn câu nói của Tô Mạt.
Phỉ Thúy vừa nghe, tức giận muốn ngất đi, cái gì mà "Tiểu thư nhà các ngươi cũng không phải là thần tiên, giả mạo có thể sống thế vài năm, tiểu thư nhà các ngươi là chiêu tài nữ nhân, giả mạo có thể nhặt được nguyên bảo đầy đường sao?"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không phải là trong giấc mơ của bà nội, mẫu thân mặc váy sao?Nói không chừng đó chính là thời đại kiếp trước của mình.Mà nàng sao có thể để bản thân dễ dàng gặp nguy hiểm, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, hơn nữa cả đời này, nàng sẽ không buông hắn ra.Bọn họ muốn cùng sống cùng chết, nếu để hắn lại một mình hoặc để nàng lại một mình, nàng đều không cách nào nghĩ tiếp sẽ sống ra sao.Chẳng lẽ cái chết của phụ thân và sư phụ đã tạo thành áp lực cho hắn sao?Tô Mạt suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn tươi cười như cũ, "Huynh yên tâm chưa?"Hiện giờ nàng đã không còn là một đứa trẻ, một câu nói dịu dàng, ánh mắt kiều mỵ khiến hắn mềm lòng.Hắn ôm nàng vào lòng, "Nha đầu hư hỏng."Lúc này có tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược, "Thiếu gia, tiểu thư, dưới lầu có nha hoàn Thẩm gia Phỉ Thúy lại tới."Tô Mạt cười cười, quả nhiên là con cá mắc câu, nhưng mà bọn họ muốn giả bộ vô tội, nàng nói: "Nàng ta tới làm gì?"Biết rõ còn cố hỏi, Hoàng Phủ Cẩn nhéo gương mặt nàng, lại buông nàng ra, để Lan Nhược đi vào."Lan Nhược nhìn không chớp mắt, "Bộ dạng hổn hển, nói chúng ta lật lọng, thật sự đi giả mạo Thẩm tam tiểu thư. Dáng điệu muốn cãi nhau cùng chúng ta."Khóe môi Tô Mạt cong lên, muốn nhảy tường sao."Nói với nàng ta, chúng ta không có hứng thú giả mạo tiểu thư nhà họ, đừng cho là tiểu thư nhà các nàng suốt ngày bị hại, nàng ta cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ giả mạo nàng ta sống lâu được thêm vài năm sao? Lại có thể nhặt hoàng kim đầy đất sao?"Bọn họ khiêu vũ, chỉ là không lưu danh mà thôi, cũng không có chủ ý với danh hiệu Thẩm tam tiểu thư.Lan Nhược nhận lệnh đi xuống, cùng Lan Như đi xuống gặp Phỉ Thúy.Hôm nay Phủ Thúy ăn mặc tựa như có phần không tốt, tuy là vẫn phách lối như trước, nếu nói là một nha hoàn, so với cách ăn mặc của nhiều tiểu thư phú quý thì có chút quá phận rồi.Nhưng mà không đủ tinh xảo, có chút tầm thường rồi.Có thể nàng ta không có tâm trạng để ý đến điều đó.Vừa thấy Lan Nhược đi xuống, Phỉ Thúy lập tức lên tiếng chỉ trích, "Sao các ngươi lại làm như vậy, không phải đã nói là sẽ không giả mạo tiểu thư nhà chúng ta nữa sao?"Thấy nàng vừa mở miệng là mắng người, bộ dạng một tay che trời, Lan Nhược hừ lạnh một tiếng, nói lại nguyên văn câu nói của Tô Mạt.Phỉ Thúy vừa nghe, tức giận muốn ngất đi, cái gì mà "Tiểu thư nhà các ngươi cũng không phải là thần tiên, giả mạo có thể sống thế vài năm, tiểu thư nhà các ngươi là chiêu tài nữ nhân, giả mạo có thể nhặt được nguyên bảo đầy đường sao?"