Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1815

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tên thứ hai vội vàng ngăn lại, cười cười nói với Lưu Hỏa, "Thật không dám giấu gì, chúng ta đã đi hỏi thăm, tòa viện này là tốt nhất ở thôn này."Chủ nhân bọn hắn phải ở chỗ tốt nhất.Bình thường chỗ này bọn hắn không thèm nhìn đến, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, huống hồ tình huống hiện giờ không giống cũ, còn có Thẩm tiểu thư đi cùng.Nếu không thể hiện cho tốt, đó chính là có mắt không tròng rồi.Hắn thấy Lưu đại vẫn làm ra vẻ không ai sánh bằng hắn, thật sự ngang ngược giống như đang ở trên sông, khiến hắn không khỏi sốt ruột, trách hắn không biết nhìn mặt mà nói.Hắn đè tay Lưu đại xuống, "Ta nói này Lưu đại, mấy ngày này đừng gây ra chuyện, khiến chủ nhân mất mặt, không muốn sống nữa sao."Lưu đại nghe vậy cũng do dự một phen, lại không chịu yếu thế, "Tiểu Nữ, tiểu tử này không biết điều mà, ngươi xem cả nắm đấm và tiền bạc hắn đều không chịu nhận."Cuối cùng quát lên, "Đáng ăn đòn!"Tiếng mưa rơi nhỏ, hắn rống lên như vậy khiến xung quanh đều vang vọng lại.Lưu Hỏa vừa nghe thấy tên có gương mặt nhã nhặn kia được gọi là Tiểu Nữ liền muốn cười, có chút không nhịn được, hiện giờ lại khiến hắn càng thêm buồn cười, "Các ngươi là hạ nhân sao? Với đức hạnh này của các ngươi, khẳng định chủ nhân của các ngươi cũng giống như các ngươi vậy, nên làm gì thì đi làm đi, ta còn muốn đón khách."Lưu đại trực tiếp gần lên, vung quyền muốn đánh, Trinh Tiểu Nữ tuy rằng cũng tức giận, nhưng tính tình của hắn vẫn còn tốt liền ngăn tên kia lại, nói với Lưu Hỏa: "Vị tiểu ca này, ta xin thỉnh giáo một chút, làm thế nào thì huynh mới để cho chủ nhân của chúng ta ở đây? Chủ nhân chúng tôi không có chỗ ở thì không được, chúng tôi không muốn làm mất mặt chủ nhân."Lưu Hỏa nhún nhún vai, buông tay nói: "Nếu chủ nhân của chúng tôi muốn ở, vậy thì trực tiếp tới đoạt lấy, còn phải khiến cho người ta khâm phục khẩu phục không dám nói gì chủ nhân."Lưu đại hết lên, "Tiểu Nữ, ngươi xem, ngươi xem, ta nói cứ đánh tới, đánh, đánh cho ta!"Lần này Trịnh Tiểu Nữ cũng không ngăn được hắn, Lưu đại liền xông lên, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cũng không có phản kháng lại, bị hắn quăng vài cái, giống như người giấy không xương, bị Lưu đại vung qua vung lại.Trịnh Tiểu Nữ biến sắc, "Lưu đại, mau buông vị tiểu ca này ra." Sau đó nhận lỗi với Lưu Hỏa.Nói rằng huynh đệ của mình không hiểu chuyện...

Tên thứ hai vội vàng ngăn lại, cười cười nói với Lưu Hỏa, "Thật không dám giấu gì, chúng ta đã đi hỏi thăm, tòa viện này là tốt nhất ở thôn này."

Chủ nhân bọn hắn phải ở chỗ tốt nhất.

Bình thường chỗ này bọn hắn không thèm nhìn đến, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, huống hồ tình huống hiện giờ không giống cũ, còn có Thẩm tiểu thư đi cùng.

Nếu không thể hiện cho tốt, đó chính là có mắt không tròng rồi.

Hắn thấy Lưu đại vẫn làm ra vẻ không ai sánh bằng hắn, thật sự ngang ngược giống như đang ở trên sông, khiến hắn không khỏi sốt ruột, trách hắn không biết nhìn mặt mà nói.

Hắn đè tay Lưu đại xuống, "Ta nói này Lưu đại, mấy ngày này đừng gây ra chuyện, khiến chủ nhân mất mặt, không muốn sống nữa sao."

Lưu đại nghe vậy cũng do dự một phen, lại không chịu yếu thế, "Tiểu Nữ, tiểu tử này không biết điều mà, ngươi xem cả nắm đấm và tiền bạc hắn đều không chịu nhận."

Cuối cùng quát lên, "Đáng ăn đòn!"

Tiếng mưa rơi nhỏ, hắn rống lên như vậy khiến xung quanh đều vang vọng lại.

Lưu Hỏa vừa nghe thấy tên có gương mặt nhã nhặn kia được gọi là Tiểu Nữ liền muốn cười, có chút không nhịn được, hiện giờ lại khiến hắn càng thêm buồn cười, "Các ngươi là hạ nhân sao? Với đức hạnh này của các ngươi, khẳng định chủ nhân của các ngươi cũng giống như các ngươi vậy, nên làm gì thì đi làm đi, ta còn muốn đón khách."

Lưu đại trực tiếp gần lên, vung quyền muốn đánh, Trinh Tiểu Nữ tuy rằng cũng tức giận, nhưng tính tình của hắn vẫn còn tốt liền ngăn tên kia lại, nói với Lưu Hỏa: "Vị tiểu ca này, ta xin thỉnh giáo một chút, làm thế nào thì huynh mới để cho chủ nhân của chúng ta ở đây? Chủ nhân chúng tôi không có chỗ ở thì không được, chúng tôi không muốn làm mất mặt chủ nhân."

Lưu Hỏa nhún nhún vai, buông tay nói: "Nếu chủ nhân của chúng tôi muốn ở, vậy thì trực tiếp tới đoạt lấy, còn phải khiến cho người ta khâm phục khẩu phục không dám nói gì chủ nhân."

Lưu đại hết lên, "Tiểu Nữ, ngươi xem, ngươi xem, ta nói cứ đánh tới, đánh, đánh cho ta!"

Lần này Trịnh Tiểu Nữ cũng không ngăn được hắn, Lưu đại liền xông lên, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cũng không có phản kháng lại, bị hắn quăng vài cái, giống như người giấy không xương, bị Lưu đại vung qua vung lại.

Trịnh Tiểu Nữ biến sắc, "Lưu đại, mau buông vị tiểu ca này ra." Sau đó nhận lỗi với Lưu Hỏa.

Nói rằng huynh đệ của mình không hiểu chuyện...

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tên thứ hai vội vàng ngăn lại, cười cười nói với Lưu Hỏa, "Thật không dám giấu gì, chúng ta đã đi hỏi thăm, tòa viện này là tốt nhất ở thôn này."Chủ nhân bọn hắn phải ở chỗ tốt nhất.Bình thường chỗ này bọn hắn không thèm nhìn đến, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, huống hồ tình huống hiện giờ không giống cũ, còn có Thẩm tiểu thư đi cùng.Nếu không thể hiện cho tốt, đó chính là có mắt không tròng rồi.Hắn thấy Lưu đại vẫn làm ra vẻ không ai sánh bằng hắn, thật sự ngang ngược giống như đang ở trên sông, khiến hắn không khỏi sốt ruột, trách hắn không biết nhìn mặt mà nói.Hắn đè tay Lưu đại xuống, "Ta nói này Lưu đại, mấy ngày này đừng gây ra chuyện, khiến chủ nhân mất mặt, không muốn sống nữa sao."Lưu đại nghe vậy cũng do dự một phen, lại không chịu yếu thế, "Tiểu Nữ, tiểu tử này không biết điều mà, ngươi xem cả nắm đấm và tiền bạc hắn đều không chịu nhận."Cuối cùng quát lên, "Đáng ăn đòn!"Tiếng mưa rơi nhỏ, hắn rống lên như vậy khiến xung quanh đều vang vọng lại.Lưu Hỏa vừa nghe thấy tên có gương mặt nhã nhặn kia được gọi là Tiểu Nữ liền muốn cười, có chút không nhịn được, hiện giờ lại khiến hắn càng thêm buồn cười, "Các ngươi là hạ nhân sao? Với đức hạnh này của các ngươi, khẳng định chủ nhân của các ngươi cũng giống như các ngươi vậy, nên làm gì thì đi làm đi, ta còn muốn đón khách."Lưu đại trực tiếp gần lên, vung quyền muốn đánh, Trinh Tiểu Nữ tuy rằng cũng tức giận, nhưng tính tình của hắn vẫn còn tốt liền ngăn tên kia lại, nói với Lưu Hỏa: "Vị tiểu ca này, ta xin thỉnh giáo một chút, làm thế nào thì huynh mới để cho chủ nhân của chúng ta ở đây? Chủ nhân chúng tôi không có chỗ ở thì không được, chúng tôi không muốn làm mất mặt chủ nhân."Lưu Hỏa nhún nhún vai, buông tay nói: "Nếu chủ nhân của chúng tôi muốn ở, vậy thì trực tiếp tới đoạt lấy, còn phải khiến cho người ta khâm phục khẩu phục không dám nói gì chủ nhân."Lưu đại hết lên, "Tiểu Nữ, ngươi xem, ngươi xem, ta nói cứ đánh tới, đánh, đánh cho ta!"Lần này Trịnh Tiểu Nữ cũng không ngăn được hắn, Lưu đại liền xông lên, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cũng không có phản kháng lại, bị hắn quăng vài cái, giống như người giấy không xương, bị Lưu đại vung qua vung lại.Trịnh Tiểu Nữ biến sắc, "Lưu đại, mau buông vị tiểu ca này ra." Sau đó nhận lỗi với Lưu Hỏa.Nói rằng huynh đệ của mình không hiểu chuyện...

Chương 1815