Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1816

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Còn đang náo loạn, phía sau có người chạy tới, hét lớn: "Trịnh Tiểu Nữ, thu dọn phòng trống xong chưa, chủ nhân lập tức tới rồi."Mưa vẫn rất lớn, hay người mới tới vội vàng chạy đến hành lang trú mưa, đã thấy Lưu đại đang quẳng người chơi, không khỏi cười mắng: "Thằng nhãi này tâm trạng tốt nhỉ, làm châm trễ chuyện của chủ nhân không lột da ngươi mới là lạ."Lưu đại oan uổng muốn chết, hắn không muốn quẳng, muốn ném Lưu Hỏa trên mặt đất, kết quả Lưu Hỏa lại dính lấy tay của hắn quẳng không ra.Hai người kia nói: "Chúng ta vào xem trước, muốn chuẩn bị một chút, không thể quá keo kiệt, phải thơm mát một chút, đây là hương bách hợp tốt nhất, phun trực tiếp, dù là gian phòng ẩm mốc cũng có thể ngăn được mùi."Nhìn tư thế kia, bọn họ cho rằng Lưu đại đã thu phục được chủ nhân của căn nhà, nhân gia đã cung kính mà nhường lại phòng.Hương liệu kia cũng chính là đi ra từ cửa hàng của Tô Mạt, Lưu Hỏa cười nhạt một tiếng, nhìn hai người kia muốn bước vào cửa, liền ném tên Lưu đại kia ra ngoài, "Bùm" một tiếng, tên kia liền ngã vào vũng nước bên ngoài cửa, làm nước bắn tung tóe.Mà Lưu Hỏa lại đứng chắn trước cửa ngay trước mặt hai tên kia, nắm chặt áo tơi của hai tên đó quẳng bọn họ ngã lui vài thước, chính mình thì đứng chắn cửa không cho ai bước vào.Lúc này có người trong viện chạy tới, hô lớn: "Lưu công tủ, Lưu công tủ, tiểu thư hỏi sao công tủ làm gì mà lề mề như vậy."Lưu Hỏa quay đầu lại nói: "Tiểu thư nói có khách đến, ta vừa mở cửa ra, khách không thấy đâu, ngược lại lại gặp mấy con heo rừng chạy loạn."Người tới chính là chủ nhân Tuần gia, Tuần Hựu, hắn cười tiến lên trước, chắp tay, "Các vị tới là tránh mưa đúng không, thật là xin lỗi, trong nhà chật chỗ rồi."Trịnh Tiểu Nữ vội hỏi: "Xin hỏi ngài mới là chủ nhà đi, chủ nhân chúng tôi muốn ở đây, mời ngài sắp xếp một chút, nếu chúng tôi không chịu được, mọi người cũng sẽ gặp phiền toái."Sau đó có hai người khác tới, liền vô cùng tức giận, chủ nhân sắp tới, hai tên hỗn đản này còn chưa chuẩn bị xong.Sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Biết chúng ta là ai không? Lập tức nhường lại tòa viện này, nếu không chó gà cũng không tha, đừng trách chúng ta độc ác."Tuần Hựu rùng mình một cái, cười nói: "Sát khí của các vị thật lớn, chẳng lẽ là đại gia Tào bang?""Đúng thì sao? Biết là ông nội của ngươi rồi, còn không nhanh đi chuẩn bị đi!" Người nọ nhấc chân định đá Tuần Hựu một cước.

Còn đang náo loạn, phía sau có người chạy tới, hét lớn: "Trịnh Tiểu Nữ, thu dọn phòng trống xong chưa, chủ nhân lập tức tới rồi."

Mưa vẫn rất lớn, hay người mới tới vội vàng chạy đến hành lang trú mưa, đã thấy Lưu đại đang quẳng người chơi, không khỏi cười mắng: "Thằng nhãi này tâm trạng tốt nhỉ, làm châm trễ chuyện của chủ nhân không lột da ngươi mới là lạ."

Lưu đại oan uổng muốn chết, hắn không muốn quẳng, muốn ném Lưu Hỏa trên mặt đất, kết quả Lưu Hỏa lại dính lấy tay của hắn quẳng không ra.

Hai người kia nói: "Chúng ta vào xem trước, muốn chuẩn bị một chút, không thể quá keo kiệt, phải thơm mát một chút, đây là hương bách hợp tốt nhất, phun trực tiếp, dù là gian phòng ẩm mốc cũng có thể ngăn được mùi."

Nhìn tư thế kia, bọn họ cho rằng Lưu đại đã thu phục được chủ nhân của căn nhà, nhân gia đã cung kính mà nhường lại phòng.

Hương liệu kia cũng chính là đi ra từ cửa hàng của Tô Mạt, Lưu Hỏa cười nhạt một tiếng, nhìn hai người kia muốn bước vào cửa, liền ném tên Lưu đại kia ra ngoài, "Bùm" một tiếng, tên kia liền ngã vào vũng nước bên ngoài cửa, làm nước bắn tung tóe.

Mà Lưu Hỏa lại đứng chắn trước cửa ngay trước mặt hai tên kia, nắm chặt áo tơi của hai tên đó quẳng bọn họ ngã lui vài thước, chính mình thì đứng chắn cửa không cho ai bước vào.

Lúc này có người trong viện chạy tới, hô lớn: "Lưu công tủ, Lưu công tủ, tiểu thư hỏi sao công tủ làm gì mà lề mề như vậy."

Lưu Hỏa quay đầu lại nói: "Tiểu thư nói có khách đến, ta vừa mở cửa ra, khách không thấy đâu, ngược lại lại gặp mấy con heo rừng chạy loạn."

Người tới chính là chủ nhân Tuần gia, Tuần Hựu, hắn cười tiến lên trước, chắp tay, "Các vị tới là tránh mưa đúng không, thật là xin lỗi, trong nhà chật chỗ rồi."

Trịnh Tiểu Nữ vội hỏi: "Xin hỏi ngài mới là chủ nhà đi, chủ nhân chúng tôi muốn ở đây, mời ngài sắp xếp một chút, nếu chúng tôi không chịu được, mọi người cũng sẽ gặp phiền toái."

Sau đó có hai người khác tới, liền vô cùng tức giận, chủ nhân sắp tới, hai tên hỗn đản này còn chưa chuẩn bị xong.

Sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Biết chúng ta là ai không? Lập tức nhường lại tòa viện này, nếu không chó gà cũng không tha, đừng trách chúng ta độc ác."

Tuần Hựu rùng mình một cái, cười nói: "Sát khí của các vị thật lớn, chẳng lẽ là đại gia Tào bang?"

"Đúng thì sao? Biết là ông nội của ngươi rồi, còn không nhanh đi chuẩn bị đi!" Người nọ nhấc chân định đá Tuần Hựu một cước.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Còn đang náo loạn, phía sau có người chạy tới, hét lớn: "Trịnh Tiểu Nữ, thu dọn phòng trống xong chưa, chủ nhân lập tức tới rồi."Mưa vẫn rất lớn, hay người mới tới vội vàng chạy đến hành lang trú mưa, đã thấy Lưu đại đang quẳng người chơi, không khỏi cười mắng: "Thằng nhãi này tâm trạng tốt nhỉ, làm châm trễ chuyện của chủ nhân không lột da ngươi mới là lạ."Lưu đại oan uổng muốn chết, hắn không muốn quẳng, muốn ném Lưu Hỏa trên mặt đất, kết quả Lưu Hỏa lại dính lấy tay của hắn quẳng không ra.Hai người kia nói: "Chúng ta vào xem trước, muốn chuẩn bị một chút, không thể quá keo kiệt, phải thơm mát một chút, đây là hương bách hợp tốt nhất, phun trực tiếp, dù là gian phòng ẩm mốc cũng có thể ngăn được mùi."Nhìn tư thế kia, bọn họ cho rằng Lưu đại đã thu phục được chủ nhân của căn nhà, nhân gia đã cung kính mà nhường lại phòng.Hương liệu kia cũng chính là đi ra từ cửa hàng của Tô Mạt, Lưu Hỏa cười nhạt một tiếng, nhìn hai người kia muốn bước vào cửa, liền ném tên Lưu đại kia ra ngoài, "Bùm" một tiếng, tên kia liền ngã vào vũng nước bên ngoài cửa, làm nước bắn tung tóe.Mà Lưu Hỏa lại đứng chắn trước cửa ngay trước mặt hai tên kia, nắm chặt áo tơi của hai tên đó quẳng bọn họ ngã lui vài thước, chính mình thì đứng chắn cửa không cho ai bước vào.Lúc này có người trong viện chạy tới, hô lớn: "Lưu công tủ, Lưu công tủ, tiểu thư hỏi sao công tủ làm gì mà lề mề như vậy."Lưu Hỏa quay đầu lại nói: "Tiểu thư nói có khách đến, ta vừa mở cửa ra, khách không thấy đâu, ngược lại lại gặp mấy con heo rừng chạy loạn."Người tới chính là chủ nhân Tuần gia, Tuần Hựu, hắn cười tiến lên trước, chắp tay, "Các vị tới là tránh mưa đúng không, thật là xin lỗi, trong nhà chật chỗ rồi."Trịnh Tiểu Nữ vội hỏi: "Xin hỏi ngài mới là chủ nhà đi, chủ nhân chúng tôi muốn ở đây, mời ngài sắp xếp một chút, nếu chúng tôi không chịu được, mọi người cũng sẽ gặp phiền toái."Sau đó có hai người khác tới, liền vô cùng tức giận, chủ nhân sắp tới, hai tên hỗn đản này còn chưa chuẩn bị xong.Sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Biết chúng ta là ai không? Lập tức nhường lại tòa viện này, nếu không chó gà cũng không tha, đừng trách chúng ta độc ác."Tuần Hựu rùng mình một cái, cười nói: "Sát khí của các vị thật lớn, chẳng lẽ là đại gia Tào bang?""Đúng thì sao? Biết là ông nội của ngươi rồi, còn không nhanh đi chuẩn bị đi!" Người nọ nhấc chân định đá Tuần Hựu một cước.

Chương 1816