Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1818

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vài tên đang muốn xông lên, bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn với tiếng mưa rơi trên mái hiên thì càng thêm tuyệt vời.Nhìn ra cửa thấy có hai hàng gồm các cô nương trên tay cầm các nhạc cụ khác nha, hoặc là sáo, hoặc là tiêu, còn có một loại nhạc khí không biết tên, tuy hình thức đơn giản, âm thanh phát ra cũng đơn điệu, nhưng khi phối hợp với nhau lại tạo ra một khúc nhạc êm tai.Các cô nương này đều rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lụa mọng quang thân, mùi hương thơm bay lượn.Nếu không phải hiện giờ là ban ngày, bọn họ nhất định cho rằng gặp quỷ, hoặc là hồ ly tinh.Hai đội gồm 20 nữ tử phân biệt đứng hai bên hành lang, vẫn tiếp tục biểu diễn nhạc khúc, phía sau có bốn nữ tử khác tay cầm lẵng hoa, không ngừng tung những cánh hoa lên.Tuy là ý cảnh rất đẹp, nhưng bên ngoài mưa lớn, nhũng cánh hoa không còn được hình dạng ban đầu, lật đi lật lại, rơi xuống nước, lập tức dính đầy bùn đất.Ngẫu nhiên có vài cánh nhìn đẹp, phiêu đãng trong mưa, rơi trên mặt nước, cũng vô cùng cô đơn.Mấy người Lưu Hỏa còn đang suy nghĩ khi nào người kia mới xuất hiện, đột nhiên cổng trước mở rộng ra, "Vù" một tiếng, có hai người nâng trên đầu một tấm vải che mưa lớn chạy nhanh từ cổng vào nhà chính.Trong tay bọn họ còn có gậy trúc, chống vải mưa lên cau, lập tức tạo thành một khoảng không có mưa.Tiếp đó liền thấy một cỗ kiệu đơn giản được bốn gã đại hán khiêng vào, vững vàng từng bước.Cỗ kiệu dùng lụa trắng vây xung quanh mơ hồ có thể thấy bên trong là một nữ tử tuyệt sắc.Cỗ kiệu dừng lại ở trên hành lang, một bóng người cao lớn đi ra từ phía sau kiệu, quần áo màu đen dung mạo tuấn lãng có chút âm trầm, hơi nghiêng người, vươn tay phải ra, đè thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thôn xóm này thật sự đơn sơ, mưa to khó đi, đành ủy khuất tiểu thư một chút rồi."Thẩm tiểu thư bên trong kiệu ôn hòa trả lời một tiếng, nhưng không có ý định bước ra.Nam nhân kia cũng rất nhẫn nại, cũng không bởi vì mất mặt trước thuộc hạ mà xấu hổ, vẫn lẳng lặng chờ đợi, hắn đứng dậy nhìn lượt qua xung quanh, giọng nói lạnh lùng, "Đã quét nhà chưa? Đã đốt loại hương bách hợp mà Thẩm tiểu thư thích nhất chưa? Chăn đệm đã đổi chưa?"Mấy người Lưu Hỏa ở trong phòng không khỏi bĩu môi, nếu muốn thể hiện, cũng phải tìm chỗ nào phù hợp thì mới khoe khoang được chứ.

Vài tên đang muốn xông lên, bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn với tiếng mưa rơi trên mái hiên thì càng thêm tuyệt vời.

Nhìn ra cửa thấy có hai hàng gồm các cô nương trên tay cầm các nhạc cụ khác nha, hoặc là sáo, hoặc là tiêu, còn có một loại nhạc khí không biết tên, tuy hình thức đơn giản, âm thanh phát ra cũng đơn điệu, nhưng khi phối hợp với nhau lại tạo ra một khúc nhạc êm tai.

Các cô nương này đều rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lụa mọng quang thân, mùi hương thơm bay lượn.

Nếu không phải hiện giờ là ban ngày, bọn họ nhất định cho rằng gặp quỷ, hoặc là hồ ly tinh.

Hai đội gồm 20 nữ tử phân biệt đứng hai bên hành lang, vẫn tiếp tục biểu diễn nhạc khúc, phía sau có bốn nữ tử khác tay cầm lẵng hoa, không ngừng tung những cánh hoa lên.

Tuy là ý cảnh rất đẹp, nhưng bên ngoài mưa lớn, nhũng cánh hoa không còn được hình dạng ban đầu, lật đi lật lại, rơi xuống nước, lập tức dính đầy bùn đất.

Ngẫu nhiên có vài cánh nhìn đẹp, phiêu đãng trong mưa, rơi trên mặt nước, cũng vô cùng cô đơn.

Mấy người Lưu Hỏa còn đang suy nghĩ khi nào người kia mới xuất hiện, đột nhiên cổng trước mở rộng ra, "Vù" một tiếng, có hai người nâng trên đầu một tấm vải che mưa lớn chạy nhanh từ cổng vào nhà chính.

Trong tay bọn họ còn có gậy trúc, chống vải mưa lên cau, lập tức tạo thành một khoảng không có mưa.

Tiếp đó liền thấy một cỗ kiệu đơn giản được bốn gã đại hán khiêng vào, vững vàng từng bước.

Cỗ kiệu dùng lụa trắng vây xung quanh mơ hồ có thể thấy bên trong là một nữ tử tuyệt sắc.

Cỗ kiệu dừng lại ở trên hành lang, một bóng người cao lớn đi ra từ phía sau kiệu, quần áo màu đen dung mạo tuấn lãng có chút âm trầm, hơi nghiêng người, vươn tay phải ra, đè thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thôn xóm này thật sự đơn sơ, mưa to khó đi, đành ủy khuất tiểu thư một chút rồi."

Thẩm tiểu thư bên trong kiệu ôn hòa trả lời một tiếng, nhưng không có ý định bước ra.

Nam nhân kia cũng rất nhẫn nại, cũng không bởi vì mất mặt trước thuộc hạ mà xấu hổ, vẫn lẳng lặng chờ đợi, hắn đứng dậy nhìn lượt qua xung quanh, giọng nói lạnh lùng, "Đã quét nhà chưa? Đã đốt loại hương bách hợp mà Thẩm tiểu thư thích nhất chưa? Chăn đệm đã đổi chưa?"

Mấy người Lưu Hỏa ở trong phòng không khỏi bĩu môi, nếu muốn thể hiện, cũng phải tìm chỗ nào phù hợp thì mới khoe khoang được chứ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vài tên đang muốn xông lên, bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn với tiếng mưa rơi trên mái hiên thì càng thêm tuyệt vời.Nhìn ra cửa thấy có hai hàng gồm các cô nương trên tay cầm các nhạc cụ khác nha, hoặc là sáo, hoặc là tiêu, còn có một loại nhạc khí không biết tên, tuy hình thức đơn giản, âm thanh phát ra cũng đơn điệu, nhưng khi phối hợp với nhau lại tạo ra một khúc nhạc êm tai.Các cô nương này đều rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lụa mọng quang thân, mùi hương thơm bay lượn.Nếu không phải hiện giờ là ban ngày, bọn họ nhất định cho rằng gặp quỷ, hoặc là hồ ly tinh.Hai đội gồm 20 nữ tử phân biệt đứng hai bên hành lang, vẫn tiếp tục biểu diễn nhạc khúc, phía sau có bốn nữ tử khác tay cầm lẵng hoa, không ngừng tung những cánh hoa lên.Tuy là ý cảnh rất đẹp, nhưng bên ngoài mưa lớn, nhũng cánh hoa không còn được hình dạng ban đầu, lật đi lật lại, rơi xuống nước, lập tức dính đầy bùn đất.Ngẫu nhiên có vài cánh nhìn đẹp, phiêu đãng trong mưa, rơi trên mặt nước, cũng vô cùng cô đơn.Mấy người Lưu Hỏa còn đang suy nghĩ khi nào người kia mới xuất hiện, đột nhiên cổng trước mở rộng ra, "Vù" một tiếng, có hai người nâng trên đầu một tấm vải che mưa lớn chạy nhanh từ cổng vào nhà chính.Trong tay bọn họ còn có gậy trúc, chống vải mưa lên cau, lập tức tạo thành một khoảng không có mưa.Tiếp đó liền thấy một cỗ kiệu đơn giản được bốn gã đại hán khiêng vào, vững vàng từng bước.Cỗ kiệu dùng lụa trắng vây xung quanh mơ hồ có thể thấy bên trong là một nữ tử tuyệt sắc.Cỗ kiệu dừng lại ở trên hành lang, một bóng người cao lớn đi ra từ phía sau kiệu, quần áo màu đen dung mạo tuấn lãng có chút âm trầm, hơi nghiêng người, vươn tay phải ra, đè thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thôn xóm này thật sự đơn sơ, mưa to khó đi, đành ủy khuất tiểu thư một chút rồi."Thẩm tiểu thư bên trong kiệu ôn hòa trả lời một tiếng, nhưng không có ý định bước ra.Nam nhân kia cũng rất nhẫn nại, cũng không bởi vì mất mặt trước thuộc hạ mà xấu hổ, vẫn lẳng lặng chờ đợi, hắn đứng dậy nhìn lượt qua xung quanh, giọng nói lạnh lùng, "Đã quét nhà chưa? Đã đốt loại hương bách hợp mà Thẩm tiểu thư thích nhất chưa? Chăn đệm đã đổi chưa?"Mấy người Lưu Hỏa ở trong phòng không khỏi bĩu môi, nếu muốn thể hiện, cũng phải tìm chỗ nào phù hợp thì mới khoe khoang được chứ.

Chương 1818