Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1819

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giống như bây giờ, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chạy tới nhà người khác đến lúc gặp chuyện thì lại ôm chân phật, theo đuổi nữ nhân mà chỉ số thông minh thật thấp."Bang chủ, đã..." Mấy tên thuộc hạ phía trước định nói là rồi, nhưng ngẫm lại nhà chính còn chưa vào được mà, lại quay đầu nhìn Lưu Đại và Trinh Tiểu Nữ, "Các ngươi đã đổi qua chưa?"Lưu Đại cứng họng, chỉ chỉ mấy người Lưu Hỏa, không đợi hắn mở miệng, sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, vung tay lên, Lưu Đại với thân thể cường tráng như vậy lập tức baylên, "Ầm" một tiếng, bay thẳng về phía cột chống ở hành lang.Lưu Đại kêu thảm một tiếng, Trịnh Tiểu Nữ cũng vội vàng quỳ xuống, "Bang chủ tha mạng."Mọi người vốn nghĩ rằng Lưu Đại tất nhiên sẽ mất mạng, nhất định sẽ phun ra một ngụm máu mà chết, ai ngờ rằng hắn lại giống như một chiếclá nhẹ nhàng hạ xuống.Lúc này trên lầu vang lên một giọng nói êm tai vang lên, "Ta nói Ngụy gia chủ, đừng tức giận quá như vậy, người ta thay ngài chạy ngược chạy xuôi, không có công lao cũng có khổ lao."Giọng nói kia lộ ra vẻ lười biếng, mà lại không mất vẻ hồn nhiên, khiến cho người nghe cảm thấy quên hết mọi việc.Ngụy An Lương từ nhỏ đã vào giang hồn, đến bay giờ cũng hơn hai chục năm, gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng có giọng nói nào lại đặc biệt như giọng nói này.Cũng không nói giọng nói kia quyến rũ người khác, mà là một cảm giác không thể nào nói ra được.Huống chi ở cạnh đường sông của Giang Nam, thế mà lại có người miệt thị bản thân hắn, cũng xem như là người có thế lực lớn rồi.Nàng biết thân phận của mình vậy mà vẫn ung dung như vậy, khiến cho Ngụy An Lương rất muốn nhìn xem nàng ra người như thế nào.Lúc nào Lưu Đại đã an toàn rơi xuống đất, ở bò từ trong vũng nước lên, lập tức dập đầu ba cái, "Là do tiểu nhân vô năng, không hoàn thành nhiệm vụ."Nhưng không phục hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân ngồi trong kiệu.Mà bên cạnh cỗ kiệu có một người mặc sa y hồng nhạt, tướng mạo dễ nhìn, bĩu môi nói: "Ngụy bang chủ, chúng ta vẫn luôn cho rằng Tào bang ở vùng này có khả năng một tay che trời, lại không ngờ rằng một tòa nhà nho nhỏ cũng không thu xếp được."Một nữ tử khác chính là Phỉ Thúy, nàng ra sức nháy mắt với nữ tử đang nói chuyện kia, "Linh Đang..."Nữ tử tên Linh Đang kia cũng không để ý đến, cố ý châm chọc nói: "Nếu không phải tiểu thư nhà chúng ta tin tưởng Ngụy bang chủ, sao lại không đi tìm tam thiếu gia mà tìm đến Ngụy bang chủ chứ. Cũng chưa làm được gì, ngay cả chỗ dừng chân cũng khó khăn như thế này."

Giống như bây giờ, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chạy tới nhà người khác đến lúc gặp chuyện thì lại ôm chân phật, theo đuổi nữ nhân mà chỉ số thông minh thật thấp.

"Bang chủ, đã..." Mấy tên thuộc hạ phía trước định nói là rồi, nhưng ngẫm lại nhà chính còn chưa vào được mà, lại quay đầu nhìn Lưu Đại và Trinh Tiểu Nữ, "Các ngươi đã đổi qua chưa?"

Lưu Đại cứng họng, chỉ chỉ mấy người Lưu Hỏa, không đợi hắn mở miệng, sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, vung tay lên, Lưu Đại với thân thể cường tráng như vậy lập tức baylên, "Ầm" một tiếng, bay thẳng về phía cột chống ở hành lang.

Lưu Đại kêu thảm một tiếng, Trịnh Tiểu Nữ cũng vội vàng quỳ xuống, "Bang chủ tha mạng."

Mọi người vốn nghĩ rằng Lưu Đại tất nhiên sẽ mất mạng, nhất định sẽ phun ra một ngụm máu mà chết, ai ngờ rằng hắn lại giống như một chiếclá nhẹ nhàng hạ xuống.

Lúc này trên lầu vang lên một giọng nói êm tai vang lên, "Ta nói Ngụy gia chủ, đừng tức giận quá như vậy, người ta thay ngài chạy ngược chạy xuôi, không có công lao cũng có khổ lao."

Giọng nói kia lộ ra vẻ lười biếng, mà lại không mất vẻ hồn nhiên, khiến cho người nghe cảm thấy quên hết mọi việc.

Ngụy An Lương từ nhỏ đã vào giang hồn, đến bay giờ cũng hơn hai chục năm, gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng có giọng nói nào lại đặc biệt như giọng nói này.

Cũng không nói giọng nói kia quyến rũ người khác, mà là một cảm giác không thể nào nói ra được.

Huống chi ở cạnh đường sông của Giang Nam, thế mà lại có người miệt thị bản thân hắn, cũng xem như là người có thế lực lớn rồi.

Nàng biết thân phận của mình vậy mà vẫn ung dung như vậy, khiến cho Ngụy An Lương rất muốn nhìn xem nàng ra người như thế nào.

Lúc nào Lưu Đại đã an toàn rơi xuống đất, ở bò từ trong vũng nước lên, lập tức dập đầu ba cái, "Là do tiểu nhân vô năng, không hoàn thành nhiệm vụ."

Nhưng không phục hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân ngồi trong kiệu.

Mà bên cạnh cỗ kiệu có một người mặc sa y hồng nhạt, tướng mạo dễ nhìn, bĩu môi nói: "Ngụy bang chủ, chúng ta vẫn luôn cho rằng Tào bang ở vùng này có khả năng một tay che trời, lại không ngờ rằng một tòa nhà nho nhỏ cũng không thu xếp được."

Một nữ tử khác chính là Phỉ Thúy, nàng ra sức nháy mắt với nữ tử đang nói chuyện kia, "Linh Đang..."

Nữ tử tên Linh Đang kia cũng không để ý đến, cố ý châm chọc nói: "Nếu không phải tiểu thư nhà chúng ta tin tưởng Ngụy bang chủ, sao lại không đi tìm tam thiếu gia mà tìm đến Ngụy bang chủ chứ. Cũng chưa làm được gì, ngay cả chỗ dừng chân cũng khó khăn như thế này."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giống như bây giờ, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chạy tới nhà người khác đến lúc gặp chuyện thì lại ôm chân phật, theo đuổi nữ nhân mà chỉ số thông minh thật thấp."Bang chủ, đã..." Mấy tên thuộc hạ phía trước định nói là rồi, nhưng ngẫm lại nhà chính còn chưa vào được mà, lại quay đầu nhìn Lưu Đại và Trinh Tiểu Nữ, "Các ngươi đã đổi qua chưa?"Lưu Đại cứng họng, chỉ chỉ mấy người Lưu Hỏa, không đợi hắn mở miệng, sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, vung tay lên, Lưu Đại với thân thể cường tráng như vậy lập tức baylên, "Ầm" một tiếng, bay thẳng về phía cột chống ở hành lang.Lưu Đại kêu thảm một tiếng, Trịnh Tiểu Nữ cũng vội vàng quỳ xuống, "Bang chủ tha mạng."Mọi người vốn nghĩ rằng Lưu Đại tất nhiên sẽ mất mạng, nhất định sẽ phun ra một ngụm máu mà chết, ai ngờ rằng hắn lại giống như một chiếclá nhẹ nhàng hạ xuống.Lúc này trên lầu vang lên một giọng nói êm tai vang lên, "Ta nói Ngụy gia chủ, đừng tức giận quá như vậy, người ta thay ngài chạy ngược chạy xuôi, không có công lao cũng có khổ lao."Giọng nói kia lộ ra vẻ lười biếng, mà lại không mất vẻ hồn nhiên, khiến cho người nghe cảm thấy quên hết mọi việc.Ngụy An Lương từ nhỏ đã vào giang hồn, đến bay giờ cũng hơn hai chục năm, gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng có giọng nói nào lại đặc biệt như giọng nói này.Cũng không nói giọng nói kia quyến rũ người khác, mà là một cảm giác không thể nào nói ra được.Huống chi ở cạnh đường sông của Giang Nam, thế mà lại có người miệt thị bản thân hắn, cũng xem như là người có thế lực lớn rồi.Nàng biết thân phận của mình vậy mà vẫn ung dung như vậy, khiến cho Ngụy An Lương rất muốn nhìn xem nàng ra người như thế nào.Lúc nào Lưu Đại đã an toàn rơi xuống đất, ở bò từ trong vũng nước lên, lập tức dập đầu ba cái, "Là do tiểu nhân vô năng, không hoàn thành nhiệm vụ."Nhưng không phục hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân ngồi trong kiệu.Mà bên cạnh cỗ kiệu có một người mặc sa y hồng nhạt, tướng mạo dễ nhìn, bĩu môi nói: "Ngụy bang chủ, chúng ta vẫn luôn cho rằng Tào bang ở vùng này có khả năng một tay che trời, lại không ngờ rằng một tòa nhà nho nhỏ cũng không thu xếp được."Một nữ tử khác chính là Phỉ Thúy, nàng ra sức nháy mắt với nữ tử đang nói chuyện kia, "Linh Đang..."Nữ tử tên Linh Đang kia cũng không để ý đến, cố ý châm chọc nói: "Nếu không phải tiểu thư nhà chúng ta tin tưởng Ngụy bang chủ, sao lại không đi tìm tam thiếu gia mà tìm đến Ngụy bang chủ chứ. Cũng chưa làm được gì, ngay cả chỗ dừng chân cũng khó khăn như thế này."

Chương 1819