Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1821

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sắc mặt của Linh Đang đen lại, bởi vì nàng muốn đánh rơi cánh cửa kính kia xuống, không biết vì sao rơi lại bị lệch, lại đánh rơi tầm mành không liên quan gì đến cửa sổ, thật sự là không liên quan gì cả.Nàng biết người khác là châm chọc nàng, càng thêm tức giận, lần thứ hai vung roi lên.Bởi vì dùng lực hơi quá, hình như không tính toán chuẩn, cứ như vậy đánh thủng một lỗ lớn trên tấm vải che mưa.Trong bốn người trong phòng lại có hai người bật cười.Mà lúc này trên lầu có một đôi tay thon đẹp đẩy cửa sổ ra, để hiện ra gương mặt đang mỉm cười.Dưới ngày mưa ảm đạm, khuôn mặt nàng trắng như ngọc, đôi môi đỏ, đôi mắt nhỏ, khiến cho trời sáng lên như pháo hoa.Những người nhìn thấy đều không thừa nhận nàng là pháo hoa, bởi vì nàng xinh đẹp trẻ tuổi, tuyệt đối không phải là pháo hoa như hoa quỳnh sớm nở nhanh tàn.Mỹ lệ của nàng theo năm tháng càng kinh tâm động phách.Khiến cho không ai có thể ngăn cản.Tuy Ngụy An Lương kiến thức rộng rãi, trải qua không ít kinh nghiệm sóng to gió lớn, giờ khắc này cũng phải thất thần, thấy tay áo màu xanh nước của nàng bị gió thổi bay bay, còn có hương khí nhàn nhạt thổi đến, khiến người khác không thể tả được, thấu thẳng lòng người, nhưng lại không thể nắm bắt, phân biệt rõ ràng.Tô Mạt đẩy cửa sổ ra, cười cười nhìn xuống dưới, hai mắt Ngụy An Lương sâu xa, gương mặt Linh Đang đầy sát khí, khi nhìn thấy Tô Mạt hai mắt không khỏi sáng lên, nhịn không được muốn so sánh với tiểu thư nhà mình.Thẩm tam tiểu thư trong kiệu lập tức không vui, nàng ta không chịu được sự im lặng này, lạnh lùng nói: "Linh Đang, có chuyện gì vậy? Nhìn thấy thần tiên sao?"Tuy là nghe thấy giọng nói cũng dễ nghe, nhưng cũng chỉ là tạm được mà thôi, hai nha đầu Phỉ Thúy và Linh Đang của nàng cũng là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một, đi đâu cũng đều được đặt lên trên.Nàng không nghĩ có nữ nhân nào lại dễ dàng cao hơn hai nha hoàn của nàng.Huống chi hai nha hoàn của nàng, chi phí ăn mặc, so với tiểu thư quý tộc còn hơn vài phần.Nội tâm kiêu ngạo, đó là dùng vàng bạc tích tụ mà thành, cũng không phải các tiểu thư cổ hủ kia có thể so được.Linh Đang vội thu hồi ngân tiên, lui lại hai bước, đi đến trước cỗ kiệu, ngăn cách tấm lụa mỏng nói với Thẩm tiểu thư: "Tiểu thư, là nữ hài tử, xem ra cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi."

Sắc mặt của Linh Đang đen lại, bởi vì nàng muốn đánh rơi cánh cửa kính kia xuống, không biết vì sao rơi lại bị lệch, lại đánh rơi tầm mành không liên quan gì đến cửa sổ, thật sự là không liên quan gì cả.

Nàng biết người khác là châm chọc nàng, càng thêm tức giận, lần thứ hai vung roi lên.

Bởi vì dùng lực hơi quá, hình như không tính toán chuẩn, cứ như vậy đánh thủng một lỗ lớn trên tấm vải che mưa.

Trong bốn người trong phòng lại có hai người bật cười.

Mà lúc này trên lầu có một đôi tay thon đẹp đẩy cửa sổ ra, để hiện ra gương mặt đang mỉm cười.

Dưới ngày mưa ảm đạm, khuôn mặt nàng trắng như ngọc, đôi môi đỏ, đôi mắt nhỏ, khiến cho trời sáng lên như pháo hoa.

Những người nhìn thấy đều không thừa nhận nàng là pháo hoa, bởi vì nàng xinh đẹp trẻ tuổi, tuyệt đối không phải là pháo hoa như hoa quỳnh sớm nở nhanh tàn.

Mỹ lệ của nàng theo năm tháng càng kinh tâm động phách.

Khiến cho không ai có thể ngăn cản.

Tuy Ngụy An Lương kiến thức rộng rãi, trải qua không ít kinh nghiệm sóng to gió lớn, giờ khắc này cũng phải thất thần, thấy tay áo màu xanh nước của nàng bị gió thổi bay bay, còn có hương khí nhàn nhạt thổi đến, khiến người khác không thể tả được, thấu thẳng lòng người, nhưng lại không thể nắm bắt, phân biệt rõ ràng.

Tô Mạt đẩy cửa sổ ra, cười cười nhìn xuống dưới, hai mắt Ngụy An Lương sâu xa, gương mặt Linh Đang đầy sát khí, khi nhìn thấy Tô Mạt hai mắt không khỏi sáng lên, nhịn không được muốn so sánh với tiểu thư nhà mình.

Thẩm tam tiểu thư trong kiệu lập tức không vui, nàng ta không chịu được sự im lặng này, lạnh lùng nói: "Linh Đang, có chuyện gì vậy? Nhìn thấy thần tiên sao?"

Tuy là nghe thấy giọng nói cũng dễ nghe, nhưng cũng chỉ là tạm được mà thôi, hai nha đầu Phỉ Thúy và Linh Đang của nàng cũng là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một, đi đâu cũng đều được đặt lên trên.

Nàng không nghĩ có nữ nhân nào lại dễ dàng cao hơn hai nha hoàn của nàng.

Huống chi hai nha hoàn của nàng, chi phí ăn mặc, so với tiểu thư quý tộc còn hơn vài phần.

Nội tâm kiêu ngạo, đó là dùng vàng bạc tích tụ mà thành, cũng không phải các tiểu thư cổ hủ kia có thể so được.

Linh Đang vội thu hồi ngân tiên, lui lại hai bước, đi đến trước cỗ kiệu, ngăn cách tấm lụa mỏng nói với Thẩm tiểu thư: "Tiểu thư, là nữ hài tử, xem ra cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sắc mặt của Linh Đang đen lại, bởi vì nàng muốn đánh rơi cánh cửa kính kia xuống, không biết vì sao rơi lại bị lệch, lại đánh rơi tầm mành không liên quan gì đến cửa sổ, thật sự là không liên quan gì cả.Nàng biết người khác là châm chọc nàng, càng thêm tức giận, lần thứ hai vung roi lên.Bởi vì dùng lực hơi quá, hình như không tính toán chuẩn, cứ như vậy đánh thủng một lỗ lớn trên tấm vải che mưa.Trong bốn người trong phòng lại có hai người bật cười.Mà lúc này trên lầu có một đôi tay thon đẹp đẩy cửa sổ ra, để hiện ra gương mặt đang mỉm cười.Dưới ngày mưa ảm đạm, khuôn mặt nàng trắng như ngọc, đôi môi đỏ, đôi mắt nhỏ, khiến cho trời sáng lên như pháo hoa.Những người nhìn thấy đều không thừa nhận nàng là pháo hoa, bởi vì nàng xinh đẹp trẻ tuổi, tuyệt đối không phải là pháo hoa như hoa quỳnh sớm nở nhanh tàn.Mỹ lệ của nàng theo năm tháng càng kinh tâm động phách.Khiến cho không ai có thể ngăn cản.Tuy Ngụy An Lương kiến thức rộng rãi, trải qua không ít kinh nghiệm sóng to gió lớn, giờ khắc này cũng phải thất thần, thấy tay áo màu xanh nước của nàng bị gió thổi bay bay, còn có hương khí nhàn nhạt thổi đến, khiến người khác không thể tả được, thấu thẳng lòng người, nhưng lại không thể nắm bắt, phân biệt rõ ràng.Tô Mạt đẩy cửa sổ ra, cười cười nhìn xuống dưới, hai mắt Ngụy An Lương sâu xa, gương mặt Linh Đang đầy sát khí, khi nhìn thấy Tô Mạt hai mắt không khỏi sáng lên, nhịn không được muốn so sánh với tiểu thư nhà mình.Thẩm tam tiểu thư trong kiệu lập tức không vui, nàng ta không chịu được sự im lặng này, lạnh lùng nói: "Linh Đang, có chuyện gì vậy? Nhìn thấy thần tiên sao?"Tuy là nghe thấy giọng nói cũng dễ nghe, nhưng cũng chỉ là tạm được mà thôi, hai nha đầu Phỉ Thúy và Linh Đang của nàng cũng là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một, đi đâu cũng đều được đặt lên trên.Nàng không nghĩ có nữ nhân nào lại dễ dàng cao hơn hai nha hoàn của nàng.Huống chi hai nha hoàn của nàng, chi phí ăn mặc, so với tiểu thư quý tộc còn hơn vài phần.Nội tâm kiêu ngạo, đó là dùng vàng bạc tích tụ mà thành, cũng không phải các tiểu thư cổ hủ kia có thể so được.Linh Đang vội thu hồi ngân tiên, lui lại hai bước, đi đến trước cỗ kiệu, ngăn cách tấm lụa mỏng nói với Thẩm tiểu thư: "Tiểu thư, là nữ hài tử, xem ra cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi."

Chương 1821