Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1825

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn đi rất nhanh, chà chà chân, lau bớt đi vết bùn đất, chắp tay hướng về mọi người, "Các vị dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, tiểu nhân họ Doãn, tên là Thiếu Đường, người Tứ Xuyên, tới đây để du lịch, trên đường gặp mưa to..."Hắn cứ vừa chắp tay thi lễ vừa dài dòng kể lể, một đại hán không kiên nhẫn, vung quyền về phía hắn, "Cút ngay cho lão tử!"Thanh niên áo trắng kia kêu lên một tiếng, chân đứng không vững, sợ hãi ngã về phía sau, nhưng đúng lúc né được cú đấm kia.Nhưng mà lại ngã về chiếc kiệu, Thẩm tiểu thư vẫn đang ngồi bên trong, nhìn thấy hắn ngã về phía mình, liền hét lớn một tiếng, lập tức nhảy ra ngoài.Khi Doãn Thiếu Đường ngã về phía chiếc kiệu, lại như bắt được một một cái dây thừng vô hình, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên."Đắc tội, đắc tội, chê cười rồi, chê cười rồi."Hắn chắp tay thi lễ xin lỗi, "Tại hạ trên đường qua nơi này, còn xin được giúp đỡ, cho một chỗ trú mưa, cho xin bát cơm nóng."Linh Đang tức giận định giơ tay tát hắn một cái, "Đâu ra cái tên vô lại này vậy?"Bỗng nhiên Doãn Thiếu Đường nghiêm mặt, nhìn về phía nàng ta, gương mặt hắn tuấn mỹ không chút tỳ vết nào, ôn hòa như ngọc, thanh nhã đoan trang, Linh Đang liền nhìn đến ngây người, bàn tay đã giơ lên nhưng không hạ xuống được.Doãn Thiếu Đường cười hắc hắc, "Cô nương đừng tức giận, dĩ hòa vi quý."Linh Đang thở gấp, một cái tát bay tới, hắn liền tránh ra, chắp tay thi lễ với Ngụy An Lương và Tô Mạt ở trên lầu, "Tiểu nhân cũng biết đạo lý thứ tự trước sau, cho nên cũng không cầu điều gì, chỉ cần một chỗ dung thân là được rồi, hơn nữa còn xin hai vị thông cảm nhiều hơn."Tô Mạt cười cười với hắn, ánh mắt ngưng lại trên gương mặt của hắn, nếu không phải là bộ dạng cợt nhả bất cần đời như vậy, đổi quần áo đứng đắn một chút, quả thật là một quý công tử hoàn mỹ rồi.Nàng nhớ lại khi ở Duy Dương người đã giải vây cho bọn họ hình như là do Trình công tử hay là Doãn công tử kêu tới?Nhưng mà vị Doãn Thiếu Đường này tới đây du lịch, nhìn cũng không giống công tử nhà giàu, hơn nữa cũng không mang theo thuộc hạ, ngược lại không giống.Nàng vẫy vẫy tay, chỉ về phía đông sương phòng, nói: "Phía đông, phía tây, hậu viện, các ngươi tùy tiện chọn. Người nào tới trước thì ở trước."Doãn Thiếu Đường vội khom người nói cảm ơn: "Vậy ta liền ở phía tây, cảm ơn cô nương."Nói xong hắn liền chạy về phía tây, vừa chạy vừa nhảy quả mấy cái chân chắn đường, né tránh mấy cú đấm bay tới.

Hắn đi rất nhanh, chà chà chân, lau bớt đi vết bùn đất, chắp tay hướng về mọi người, "Các vị dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, tiểu nhân họ Doãn, tên là Thiếu Đường, người Tứ Xuyên, tới đây để du lịch, trên đường gặp mưa to..."

Hắn cứ vừa chắp tay thi lễ vừa dài dòng kể lể, một đại hán không kiên nhẫn, vung quyền về phía hắn, "Cút ngay cho lão tử!"

Thanh niên áo trắng kia kêu lên một tiếng, chân đứng không vững, sợ hãi ngã về phía sau, nhưng đúng lúc né được cú đấm kia.

Nhưng mà lại ngã về chiếc kiệu, Thẩm tiểu thư vẫn đang ngồi bên trong, nhìn thấy hắn ngã về phía mình, liền hét lớn một tiếng, lập tức nhảy ra ngoài.

Khi Doãn Thiếu Đường ngã về phía chiếc kiệu, lại như bắt được một một cái dây thừng vô hình, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên.

"Đắc tội, đắc tội, chê cười rồi, chê cười rồi."

Hắn chắp tay thi lễ xin lỗi, "Tại hạ trên đường qua nơi này, còn xin được giúp đỡ, cho một chỗ trú mưa, cho xin bát cơm nóng."

Linh Đang tức giận định giơ tay tát hắn một cái, "Đâu ra cái tên vô lại này vậy?"

Bỗng nhiên Doãn Thiếu Đường nghiêm mặt, nhìn về phía nàng ta, gương mặt hắn tuấn mỹ không chút tỳ vết nào, ôn hòa như ngọc, thanh nhã đoan trang, Linh Đang liền nhìn đến ngây người, bàn tay đã giơ lên nhưng không hạ xuống được.

Doãn Thiếu Đường cười hắc hắc, "Cô nương đừng tức giận, dĩ hòa vi quý."

Linh Đang thở gấp, một cái tát bay tới, hắn liền tránh ra, chắp tay thi lễ với Ngụy An Lương và Tô Mạt ở trên lầu, "Tiểu nhân cũng biết đạo lý thứ tự trước sau, cho nên cũng không cầu điều gì, chỉ cần một chỗ dung thân là được rồi, hơn nữa còn xin hai vị thông cảm nhiều hơn."

Tô Mạt cười cười với hắn, ánh mắt ngưng lại trên gương mặt của hắn, nếu không phải là bộ dạng cợt nhả bất cần đời như vậy, đổi quần áo đứng đắn một chút, quả thật là một quý công tử hoàn mỹ rồi.

Nàng nhớ lại khi ở Duy Dương người đã giải vây cho bọn họ hình như là do Trình công tử hay là Doãn công tử kêu tới?

Nhưng mà vị Doãn Thiếu Đường này tới đây du lịch, nhìn cũng không giống công tử nhà giàu, hơn nữa cũng không mang theo thuộc hạ, ngược lại không giống.

Nàng vẫy vẫy tay, chỉ về phía đông sương phòng, nói: "Phía đông, phía tây, hậu viện, các ngươi tùy tiện chọn. Người nào tới trước thì ở trước."

Doãn Thiếu Đường vội khom người nói cảm ơn: "Vậy ta liền ở phía tây, cảm ơn cô nương."

Nói xong hắn liền chạy về phía tây, vừa chạy vừa nhảy quả mấy cái chân chắn đường, né tránh mấy cú đấm bay tới.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn đi rất nhanh, chà chà chân, lau bớt đi vết bùn đất, chắp tay hướng về mọi người, "Các vị dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, tiểu nhân họ Doãn, tên là Thiếu Đường, người Tứ Xuyên, tới đây để du lịch, trên đường gặp mưa to..."Hắn cứ vừa chắp tay thi lễ vừa dài dòng kể lể, một đại hán không kiên nhẫn, vung quyền về phía hắn, "Cút ngay cho lão tử!"Thanh niên áo trắng kia kêu lên một tiếng, chân đứng không vững, sợ hãi ngã về phía sau, nhưng đúng lúc né được cú đấm kia.Nhưng mà lại ngã về chiếc kiệu, Thẩm tiểu thư vẫn đang ngồi bên trong, nhìn thấy hắn ngã về phía mình, liền hét lớn một tiếng, lập tức nhảy ra ngoài.Khi Doãn Thiếu Đường ngã về phía chiếc kiệu, lại như bắt được một một cái dây thừng vô hình, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên."Đắc tội, đắc tội, chê cười rồi, chê cười rồi."Hắn chắp tay thi lễ xin lỗi, "Tại hạ trên đường qua nơi này, còn xin được giúp đỡ, cho một chỗ trú mưa, cho xin bát cơm nóng."Linh Đang tức giận định giơ tay tát hắn một cái, "Đâu ra cái tên vô lại này vậy?"Bỗng nhiên Doãn Thiếu Đường nghiêm mặt, nhìn về phía nàng ta, gương mặt hắn tuấn mỹ không chút tỳ vết nào, ôn hòa như ngọc, thanh nhã đoan trang, Linh Đang liền nhìn đến ngây người, bàn tay đã giơ lên nhưng không hạ xuống được.Doãn Thiếu Đường cười hắc hắc, "Cô nương đừng tức giận, dĩ hòa vi quý."Linh Đang thở gấp, một cái tát bay tới, hắn liền tránh ra, chắp tay thi lễ với Ngụy An Lương và Tô Mạt ở trên lầu, "Tiểu nhân cũng biết đạo lý thứ tự trước sau, cho nên cũng không cầu điều gì, chỉ cần một chỗ dung thân là được rồi, hơn nữa còn xin hai vị thông cảm nhiều hơn."Tô Mạt cười cười với hắn, ánh mắt ngưng lại trên gương mặt của hắn, nếu không phải là bộ dạng cợt nhả bất cần đời như vậy, đổi quần áo đứng đắn một chút, quả thật là một quý công tử hoàn mỹ rồi.Nàng nhớ lại khi ở Duy Dương người đã giải vây cho bọn họ hình như là do Trình công tử hay là Doãn công tử kêu tới?Nhưng mà vị Doãn Thiếu Đường này tới đây du lịch, nhìn cũng không giống công tử nhà giàu, hơn nữa cũng không mang theo thuộc hạ, ngược lại không giống.Nàng vẫy vẫy tay, chỉ về phía đông sương phòng, nói: "Phía đông, phía tây, hậu viện, các ngươi tùy tiện chọn. Người nào tới trước thì ở trước."Doãn Thiếu Đường vội khom người nói cảm ơn: "Vậy ta liền ở phía tây, cảm ơn cô nương."Nói xong hắn liền chạy về phía tây, vừa chạy vừa nhảy quả mấy cái chân chắn đường, né tránh mấy cú đấm bay tới.

Chương 1825