Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1826

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thẩm tiểu thư đã đứng ở trên mặt đất, chán ghét nhìn hàng lang dính nước mưa, tuy rằng không có bùn đất gì, cũng sạch sẽ.Nhưng đôi giày thêu hình uyên ương tinh xảo của nàng ta bị dính vài giọt nước, nàng ta nhíu mày, oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Doãn Thiếu Đường, sau đó đành phải nhảy lên ghế, đứng ở đó nói với Ngụy An Lương, "Ngụy bang chủ, sao ngài còn chưa ra tay."Ngụy An Lương thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng nói: "Chẳng lẽ trên địa bàn của ngài có người dương oai ngài cũng không quản sao? Ta vốn tưởng rằng ngài là một hán tử, ta... coi như là ta nhìn nhầm ngài rồi."Nàng ta dẫm chân, mặt trầm xuống.Linh Đang và Phỉ Thúy tiến lên trước dỗ dàng nàng ta.Tô Mạt xem đủ náo nhiệt rồi, thấy lâu như vậy mà sắc mặt của Ngụy An Lương vẫn như vậy, không đen thêm, cũng không thẹn quá hóa giận, càng thể hiện rằng người này khó lường.Hơn nữa vị Doãn Thiếu Đường mới tới kia, lại khiến cho nàng có chút đề phòng, nàng quay đầu nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, có cơ hội huynh thử tỷ võ với Doãn Thiếu Đường kia xem, thử xem có nhìn ra manh mối gì không."Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nếu không phải là nàng có tính toán trước, hắn đã sớm đá văng đám Tào bang và cái gì tiểu thư kia đi rồi.Hắn xoay người đi vào phòng.Tô Mạt ghé vào cửa sổ nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, ngài cũng là hán tử, có thể không quan tâm hơn thua, giữ vững lập trường của mình, tiểu nữ rất bội phục. Cũng đã nghe nhiều câu chuyện về ngài, tiểu nữ cảm thấy ngài tuy thân là Tào bang chủ, nhưng cũng được tính là anh hùng. Như vậy đi, ta chia nữa chính viện này cho các ngài một nửa, chúng ta ở phía đông, các ngươi ở phía tây. Huynh đệ của ngài thì an bài ở hậu viện là được."Nàng tất nhiên không quản bọn họ ở đâu, chỉ là muốn để Lưu Hỏa chọc giận đám người Ngụy An Lương, xem thử phản ứng của hắn ta, lại không ngờ lâu như thế mà hắn không có phản ứng gì, nàng liền biết hắn sẽ không dễ dàng để lộ ra yếu điểm của mình.Sắc mặt Ngụy An Lương cũng thả lỏng ra một chút, chắp tay nói cảm ơn, "Cảm ơn cô nương đã rộng lượng."Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, không thèm nhìn hắn ta, Linh Đang nói: "Ngụy bang chủ, ngài cho rằng tiểu thư chúng ta là nha đầu nhàquê sao? Ở cùng một tòa nhà với đám người không có kiến thức này? Tiểu thư nhà chúng ta là lá vàng cành ngọc, từ nhỏ đến lớnchưa từng có...""Linh Đang cô nương, hiện giờ bên ngoài đang mưa lớn còn phải ở nhờ vả người ta một phen, tiểu thư nhà các cô lựa chọn đi."

Thẩm tiểu thư đã đứng ở trên mặt đất, chán ghét nhìn hàng lang dính nước mưa, tuy rằng không có bùn đất gì, cũng sạch sẽ.

Nhưng đôi giày thêu hình uyên ương tinh xảo của nàng ta bị dính vài giọt nước, nàng ta nhíu mày, oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Doãn Thiếu Đường, sau đó đành phải nhảy lên ghế, đứng ở đó nói với Ngụy An Lương, "Ngụy bang chủ, sao ngài còn chưa ra tay."

Ngụy An Lương thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."

Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng nói: "Chẳng lẽ trên địa bàn của ngài có người dương oai ngài cũng không quản sao? Ta vốn tưởng rằng ngài là một hán tử, ta... coi như là ta nhìn nhầm ngài rồi."

Nàng ta dẫm chân, mặt trầm xuống.

Linh Đang và Phỉ Thúy tiến lên trước dỗ dàng nàng ta.

Tô Mạt xem đủ náo nhiệt rồi, thấy lâu như vậy mà sắc mặt của Ngụy An Lương vẫn như vậy, không đen thêm, cũng không thẹn quá hóa giận, càng thể hiện rằng người này khó lường.

Hơn nữa vị Doãn Thiếu Đường mới tới kia, lại khiến cho nàng có chút đề phòng, nàng quay đầu nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, có cơ hội huynh thử tỷ võ với Doãn Thiếu Đường kia xem, thử xem có nhìn ra manh mối gì không."

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nếu không phải là nàng có tính toán trước, hắn đã sớm đá văng đám Tào bang và cái gì tiểu thư kia đi rồi.

Hắn xoay người đi vào phòng.

Tô Mạt ghé vào cửa sổ nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, ngài cũng là hán tử, có thể không quan tâm hơn thua, giữ vững lập trường của mình, tiểu nữ rất bội phục. Cũng đã nghe nhiều câu chuyện về ngài, tiểu nữ cảm thấy ngài tuy thân là Tào bang chủ, nhưng cũng được tính là anh hùng. Như vậy đi, ta chia nữa chính viện này cho các ngài một nửa, chúng ta ở phía đông, các ngươi ở phía tây. Huynh đệ của ngài thì an bài ở hậu viện là được."

Nàng tất nhiên không quản bọn họ ở đâu, chỉ là muốn để Lưu Hỏa chọc giận đám người Ngụy An Lương, xem thử phản ứng của hắn ta, lại không ngờ lâu như thế mà hắn không có phản ứng gì, nàng liền biết hắn sẽ không dễ dàng để lộ ra yếu điểm của mình.

Sắc mặt Ngụy An Lương cũng thả lỏng ra một chút, chắp tay nói cảm ơn, "Cảm ơn cô nương đã rộng lượng."

Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, không thèm nhìn hắn ta, Linh Đang nói: "Ngụy bang chủ, ngài cho rằng tiểu thư chúng ta là nha đầu nhàquê sao? Ở cùng một tòa nhà với đám người không có kiến thức này? Tiểu thư nhà chúng ta là lá vàng cành ngọc, từ nhỏ đến lớnchưa từng có..."

"Linh Đang cô nương, hiện giờ bên ngoài đang mưa lớn còn phải ở nhờ vả người ta một phen, tiểu thư nhà các cô lựa chọn đi."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thẩm tiểu thư đã đứng ở trên mặt đất, chán ghét nhìn hàng lang dính nước mưa, tuy rằng không có bùn đất gì, cũng sạch sẽ.Nhưng đôi giày thêu hình uyên ương tinh xảo của nàng ta bị dính vài giọt nước, nàng ta nhíu mày, oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Doãn Thiếu Đường, sau đó đành phải nhảy lên ghế, đứng ở đó nói với Ngụy An Lương, "Ngụy bang chủ, sao ngài còn chưa ra tay."Ngụy An Lương thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng nói: "Chẳng lẽ trên địa bàn của ngài có người dương oai ngài cũng không quản sao? Ta vốn tưởng rằng ngài là một hán tử, ta... coi như là ta nhìn nhầm ngài rồi."Nàng ta dẫm chân, mặt trầm xuống.Linh Đang và Phỉ Thúy tiến lên trước dỗ dàng nàng ta.Tô Mạt xem đủ náo nhiệt rồi, thấy lâu như vậy mà sắc mặt của Ngụy An Lương vẫn như vậy, không đen thêm, cũng không thẹn quá hóa giận, càng thể hiện rằng người này khó lường.Hơn nữa vị Doãn Thiếu Đường mới tới kia, lại khiến cho nàng có chút đề phòng, nàng quay đầu nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, có cơ hội huynh thử tỷ võ với Doãn Thiếu Đường kia xem, thử xem có nhìn ra manh mối gì không."Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nếu không phải là nàng có tính toán trước, hắn đã sớm đá văng đám Tào bang và cái gì tiểu thư kia đi rồi.Hắn xoay người đi vào phòng.Tô Mạt ghé vào cửa sổ nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, ngài cũng là hán tử, có thể không quan tâm hơn thua, giữ vững lập trường của mình, tiểu nữ rất bội phục. Cũng đã nghe nhiều câu chuyện về ngài, tiểu nữ cảm thấy ngài tuy thân là Tào bang chủ, nhưng cũng được tính là anh hùng. Như vậy đi, ta chia nữa chính viện này cho các ngài một nửa, chúng ta ở phía đông, các ngươi ở phía tây. Huynh đệ của ngài thì an bài ở hậu viện là được."Nàng tất nhiên không quản bọn họ ở đâu, chỉ là muốn để Lưu Hỏa chọc giận đám người Ngụy An Lương, xem thử phản ứng của hắn ta, lại không ngờ lâu như thế mà hắn không có phản ứng gì, nàng liền biết hắn sẽ không dễ dàng để lộ ra yếu điểm của mình.Sắc mặt Ngụy An Lương cũng thả lỏng ra một chút, chắp tay nói cảm ơn, "Cảm ơn cô nương đã rộng lượng."Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, không thèm nhìn hắn ta, Linh Đang nói: "Ngụy bang chủ, ngài cho rằng tiểu thư chúng ta là nha đầu nhàquê sao? Ở cùng một tòa nhà với đám người không có kiến thức này? Tiểu thư nhà chúng ta là lá vàng cành ngọc, từ nhỏ đến lớnchưa từng có...""Linh Đang cô nương, hiện giờ bên ngoài đang mưa lớn còn phải ở nhờ vả người ta một phen, tiểu thư nhà các cô lựa chọn đi."

Chương 1826