Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1829
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lức này những thị nữ có gương mặt tuyệt sắc trong đoàn tấu nhạc vừa nãy bưng bộ đồ sứ và đồ dùng mới tinh lên, đứng ở cầu thang cung kính nói: "Thẩm tiểu thư, chúng tôi mang đồ đưa tới."Thẩm Tinh Tinh không kiên nhẫn quay đầu đi, không thèm nhìn tới, Phỉ Thúy bước lên phía trước nói cảm ơn, bảo các nàng mang đồ đi lên.Phỉ Thúy dùng bếp lò nhỏ nấy nước, pha trà, đưa vào, Thẩm Tinh Tinh cũng không thèm để ý tới, ghét bỏ nói: "Cách ba gian phòng ta cũng có thể ngửi thấy mùi nước thối, sao có thể uống được, các ngươi uống đi."Linh Đang khát nước, vội vàng cảm ơn, trốn ở một bên uống nước trà trong veo thơm lừng, ngoài miệng lại nói: "Thật là nước bẩn, cho dù là nước từ sông cũng không đến mức như thế này."Ở cách vách, Tô Mạt dựa người bên cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh từ từ bóc vỏ nho cho nàng, hắn hơi vận công, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua, sau đó bóp một cái, quả nho tròn rơi vào bát sứ trên bàn.Nghe vị Thẩm tiểu thư và nha hoàn của nàng ta càu nhàu, Tô Mạt cười cười nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Cẩn ca ca, huynh đi thăm dò thử tên Doãn Thiếu Đường kia đi."Hoàng Phủ Cẩn cúi người bón cho nàng một quả nho, cười nói: "Hắn ta không có vấn đề gì, nàng cũng đừng so đo cùng với mấy nha đầu không có đầu óc."Hắn sợ Tô Mạt nghe xong sẽ tức giận, nữ hài tử dù sao cũng không giống nhau, bị nữ hài tử khác hạ thấp như vậy tự nhiên sẽ tức giận.Tô Mạt nói: "Không có việc gì, huynh mở cửa ra đi, muội muốn hít thở một chút.Hoàng Phủ Cẩn tiện tay phất một cái, cửa liền mở ra, lụa mỏng dập dờn, cũng treo lên móc bạc.Sau đó hắn để bát sứ vào tay Tô Mạt, đứng ở cửa sổ nhìn về phía tây, bên đó Doãn Thiếu Đường đang nói giỡn với mấy gã hán tử, những người đó định đuổi hắn ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ là Ngụy An Lương đã lên tiếng, không có bọn họ sinh sự.Lúc này Doãn Thiếu Đường quay đầu nhìn qua, đối mắt với Hoàng Phủ Cẩn, vẫy tay về phía hắn, "Vị huynh đài kia, xuống đây cùng uống mấy ly rượu."Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, xoay người đi ra ngoài.Tô Mạt cười nói: "Không bằng huynh trực tiếp nhảy xuống đi."Vừa tiêu sái lại phong cách, nhìn thật là tốt, cho những nam nhân thô kệch chỉ biết vung nắm đấm kia nhìn xem, cái gì gọi là võ công.Hoàng Phủ Cẩn đi ra cửa, đúng lúc Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ đi ra ngoài.Thẩm Tinh Tinh lập tức ngẩn người, sững sờ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thấy hắn cũng nhìn nàng, vội vàng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch gần như muốn nhảy ra ngoài, hai má đỏ bừng, theo bản năng xiết chặt tay Linh Đang, hô hấp dồn dập.
Lức này những thị nữ có gương mặt tuyệt sắc trong đoàn tấu nhạc vừa nãy bưng bộ đồ sứ và đồ dùng mới tinh lên, đứng ở cầu thang cung kính nói: "Thẩm tiểu thư, chúng tôi mang đồ đưa tới."
Thẩm Tinh Tinh không kiên nhẫn quay đầu đi, không thèm nhìn tới, Phỉ Thúy bước lên phía trước nói cảm ơn, bảo các nàng mang đồ đi lên.
Phỉ Thúy dùng bếp lò nhỏ nấy nước, pha trà, đưa vào, Thẩm Tinh Tinh cũng không thèm để ý tới, ghét bỏ nói: "Cách ba gian phòng ta cũng có thể ngửi thấy mùi nước thối, sao có thể uống được, các ngươi uống đi."
Linh Đang khát nước, vội vàng cảm ơn, trốn ở một bên uống nước trà trong veo thơm lừng, ngoài miệng lại nói: "Thật là nước bẩn, cho dù là nước từ sông cũng không đến mức như thế này."
Ở cách vách, Tô Mạt dựa người bên cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh từ từ bóc vỏ nho cho nàng, hắn hơi vận công, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua, sau đó bóp một cái, quả nho tròn rơi vào bát sứ trên bàn.
Nghe vị Thẩm tiểu thư và nha hoàn của nàng ta càu nhàu, Tô Mạt cười cười nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Cẩn ca ca, huynh đi thăm dò thử tên Doãn Thiếu Đường kia đi."
Hoàng Phủ Cẩn cúi người bón cho nàng một quả nho, cười nói: "Hắn ta không có vấn đề gì, nàng cũng đừng so đo cùng với mấy nha đầu không có đầu óc."
Hắn sợ Tô Mạt nghe xong sẽ tức giận, nữ hài tử dù sao cũng không giống nhau, bị nữ hài tử khác hạ thấp như vậy tự nhiên sẽ tức giận.
Tô Mạt nói: "Không có việc gì, huynh mở cửa ra đi, muội muốn hít thở một chút.
Hoàng Phủ Cẩn tiện tay phất một cái, cửa liền mở ra, lụa mỏng dập dờn, cũng treo lên móc bạc.
Sau đó hắn để bát sứ vào tay Tô Mạt, đứng ở cửa sổ nhìn về phía tây, bên đó Doãn Thiếu Đường đang nói giỡn với mấy gã hán tử, những người đó định đuổi hắn ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ là Ngụy An Lương đã lên tiếng, không có bọn họ sinh sự.
Lúc này Doãn Thiếu Đường quay đầu nhìn qua, đối mắt với Hoàng Phủ Cẩn, vẫy tay về phía hắn, "Vị huynh đài kia, xuống đây cùng uống mấy ly rượu."
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, xoay người đi ra ngoài.
Tô Mạt cười nói: "Không bằng huynh trực tiếp nhảy xuống đi."
Vừa tiêu sái lại phong cách, nhìn thật là tốt, cho những nam nhân thô kệch chỉ biết vung nắm đấm kia nhìn xem, cái gì gọi là võ công.
Hoàng Phủ Cẩn đi ra cửa, đúng lúc Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ đi ra ngoài.
Thẩm Tinh Tinh lập tức ngẩn người, sững sờ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thấy hắn cũng nhìn nàng, vội vàng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch gần như muốn nhảy ra ngoài, hai má đỏ bừng, theo bản năng xiết chặt tay Linh Đang, hô hấp dồn dập.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lức này những thị nữ có gương mặt tuyệt sắc trong đoàn tấu nhạc vừa nãy bưng bộ đồ sứ và đồ dùng mới tinh lên, đứng ở cầu thang cung kính nói: "Thẩm tiểu thư, chúng tôi mang đồ đưa tới."Thẩm Tinh Tinh không kiên nhẫn quay đầu đi, không thèm nhìn tới, Phỉ Thúy bước lên phía trước nói cảm ơn, bảo các nàng mang đồ đi lên.Phỉ Thúy dùng bếp lò nhỏ nấy nước, pha trà, đưa vào, Thẩm Tinh Tinh cũng không thèm để ý tới, ghét bỏ nói: "Cách ba gian phòng ta cũng có thể ngửi thấy mùi nước thối, sao có thể uống được, các ngươi uống đi."Linh Đang khát nước, vội vàng cảm ơn, trốn ở một bên uống nước trà trong veo thơm lừng, ngoài miệng lại nói: "Thật là nước bẩn, cho dù là nước từ sông cũng không đến mức như thế này."Ở cách vách, Tô Mạt dựa người bên cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh từ từ bóc vỏ nho cho nàng, hắn hơi vận công, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua, sau đó bóp một cái, quả nho tròn rơi vào bát sứ trên bàn.Nghe vị Thẩm tiểu thư và nha hoàn của nàng ta càu nhàu, Tô Mạt cười cười nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Cẩn ca ca, huynh đi thăm dò thử tên Doãn Thiếu Đường kia đi."Hoàng Phủ Cẩn cúi người bón cho nàng một quả nho, cười nói: "Hắn ta không có vấn đề gì, nàng cũng đừng so đo cùng với mấy nha đầu không có đầu óc."Hắn sợ Tô Mạt nghe xong sẽ tức giận, nữ hài tử dù sao cũng không giống nhau, bị nữ hài tử khác hạ thấp như vậy tự nhiên sẽ tức giận.Tô Mạt nói: "Không có việc gì, huynh mở cửa ra đi, muội muốn hít thở một chút.Hoàng Phủ Cẩn tiện tay phất một cái, cửa liền mở ra, lụa mỏng dập dờn, cũng treo lên móc bạc.Sau đó hắn để bát sứ vào tay Tô Mạt, đứng ở cửa sổ nhìn về phía tây, bên đó Doãn Thiếu Đường đang nói giỡn với mấy gã hán tử, những người đó định đuổi hắn ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ là Ngụy An Lương đã lên tiếng, không có bọn họ sinh sự.Lúc này Doãn Thiếu Đường quay đầu nhìn qua, đối mắt với Hoàng Phủ Cẩn, vẫy tay về phía hắn, "Vị huynh đài kia, xuống đây cùng uống mấy ly rượu."Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, xoay người đi ra ngoài.Tô Mạt cười nói: "Không bằng huynh trực tiếp nhảy xuống đi."Vừa tiêu sái lại phong cách, nhìn thật là tốt, cho những nam nhân thô kệch chỉ biết vung nắm đấm kia nhìn xem, cái gì gọi là võ công.Hoàng Phủ Cẩn đi ra cửa, đúng lúc Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ đi ra ngoài.Thẩm Tinh Tinh lập tức ngẩn người, sững sờ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thấy hắn cũng nhìn nàng, vội vàng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch gần như muốn nhảy ra ngoài, hai má đỏ bừng, theo bản năng xiết chặt tay Linh Đang, hô hấp dồn dập.