Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1830

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Linh Đang bị đau cũng không dám kêu lên.Thẩm Tinh Tinh ra sức cắn môi, thấy hắn hình như đi về phía mình, khí tức mạnh mẽ tao nhã của nam tử kia như vây quang mình.Nàng đã gặp qua nhiều người, nhưng chưa từng có nam tử nào tuấn dật như vậy, tam ca cũng là mỹ nam tử, nhưng nam nhân này không thể dùng từ đẹp để hình dung, phải dùng...Giống như không có từ ngữ nào thích hợp để hình dung, chỉ có thể nói khiến cho một nữ tử từ trước đến nay chưa từng đặt nam nhân vào mắt, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên liền cảm thấy cảm thấy tốt đẹp.Tốt đẹp khiến cho nàng cảm thấy không chân thực, chính mình có còn đứng ở nhân gian hay không.Nàng cảm thấy hắn đi đến trước mặt, bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, khí tức quanh người dao động, hắn giống như vươn cánh tay ôm nàng vào lòng che chở.Hắn thậm chí còn cúi đầu dùng giọng nói ôn nhu mà gợi cảm nói: "Tinh Tinh, ta cuối cùng cũng đợi được nàng, nàng là nử tử mà ta nhớ thương."Cả người nàng như nóng lên, trong lòng đột nhiên nhói lên một cái, có chút đau, nhưng rất nhanh, nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn hai mắt thâm tình của hắn, lại phát hiện Linh Đang đang lo lắng nhìn nàng, mà nam nhân kia đã sớm không thấy đâu.Thẩm Tinh Tinh liền hoảng hốt, giống như bị cái gì bẻ gãy, nàng nghi ngờ mà nói: "Người nọ đâu rồi?"Linh Đang kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ai cơ?"Thẩm Tinh Tinh gấp đến độ mặt càng đỏ hơn, "Cái kia...là, là người...Ai nha, sao ngươi ngốc như vậy."Linh Đang lập tức hiểu ý, vội hỏi: "Vị công tử vừa rồi sao? Hắn đi xuống lầu rồi."Thẩm Tinh Tinh nhìn về căn phòng phía đông, vừa nhìn liền nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô Mạt đang dựa bên bàn trà ăn hoa quả, tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng cảm giác không phải là nữ nhân đứng đắn.Nàng ta cắn răng hừ môt tiếng, nghiến răng nói: "Đồi phong bại tục."Cô nam quả nữ, vậy mà lại ở chung một phòng, thật sự là không có giáo dục.Nàng liền nổi giận, tinh thần trọng nghĩa phát tác, bước nhanh đi đến trước cửa phòng Tô Mạt kêu lên: "Uy, người là nữ tử nhà nào? Chẳng lẽ không biết phải tránh hiềm nghi sao?"Tô Mạt ăn nho suýt bị nghẹn, nàng đứng dậy nghi hoặc nhìn Thẩm Tinh Tinh, quả là một mỹ nhân, nổi giận cũng vẫn xinh đẹp, mà nàng rất có cảm tình với những thứ xinh đẹp."Ý của Thẩm tiểu thư là muốn để ta nhường phòng cho tặng cho Ngụy bang chủ?"

Linh Đang bị đau cũng không dám kêu lên.

Thẩm Tinh Tinh ra sức cắn môi, thấy hắn hình như đi về phía mình, khí tức mạnh mẽ tao nhã của nam tử kia như vây quang mình.

Nàng đã gặp qua nhiều người, nhưng chưa từng có nam tử nào tuấn dật như vậy, tam ca cũng là mỹ nam tử, nhưng nam nhân này không thể dùng từ đẹp để hình dung, phải dùng...Giống như không có từ ngữ nào thích hợp để hình dung, chỉ có thể nói khiến cho một nữ tử từ trước đến nay chưa từng đặt nam nhân vào mắt, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên liền cảm thấy cảm thấy tốt đẹp.

Tốt đẹp khiến cho nàng cảm thấy không chân thực, chính mình có còn đứng ở nhân gian hay không.

Nàng cảm thấy hắn đi đến trước mặt, bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, khí tức quanh người dao động, hắn giống như vươn cánh tay ôm nàng vào lòng che chở.

Hắn thậm chí còn cúi đầu dùng giọng nói ôn nhu mà gợi cảm nói: "Tinh Tinh, ta cuối cùng cũng đợi được nàng, nàng là nử tử mà ta nhớ thương."

Cả người nàng như nóng lên, trong lòng đột nhiên nhói lên một cái, có chút đau, nhưng rất nhanh, nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn hai mắt thâm tình của hắn, lại phát hiện Linh Đang đang lo lắng nhìn nàng, mà nam nhân kia đã sớm không thấy đâu.

Thẩm Tinh Tinh liền hoảng hốt, giống như bị cái gì bẻ gãy, nàng nghi ngờ mà nói: "Người nọ đâu rồi?"

Linh Đang kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ai cơ?"

Thẩm Tinh Tinh gấp đến độ mặt càng đỏ hơn, "Cái kia...là, là người...Ai nha, sao ngươi ngốc như vậy."

Linh Đang lập tức hiểu ý, vội hỏi: "Vị công tử vừa rồi sao? Hắn đi xuống lầu rồi."

Thẩm Tinh Tinh nhìn về căn phòng phía đông, vừa nhìn liền nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô Mạt đang dựa bên bàn trà ăn hoa quả, tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng cảm giác không phải là nữ nhân đứng đắn.

Nàng ta cắn răng hừ môt tiếng, nghiến răng nói: "Đồi phong bại tục."

Cô nam quả nữ, vậy mà lại ở chung một phòng, thật sự là không có giáo dục.

Nàng liền nổi giận, tinh thần trọng nghĩa phát tác, bước nhanh đi đến trước cửa phòng Tô Mạt kêu lên: "Uy, người là nữ tử nhà nào? Chẳng lẽ không biết phải tránh hiềm nghi sao?"

Tô Mạt ăn nho suýt bị nghẹn, nàng đứng dậy nghi hoặc nhìn Thẩm Tinh Tinh, quả là một mỹ nhân, nổi giận cũng vẫn xinh đẹp, mà nàng rất có cảm tình với những thứ xinh đẹp.

"Ý của Thẩm tiểu thư là muốn để ta nhường phòng cho tặng cho Ngụy bang chủ?"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Linh Đang bị đau cũng không dám kêu lên.Thẩm Tinh Tinh ra sức cắn môi, thấy hắn hình như đi về phía mình, khí tức mạnh mẽ tao nhã của nam tử kia như vây quang mình.Nàng đã gặp qua nhiều người, nhưng chưa từng có nam tử nào tuấn dật như vậy, tam ca cũng là mỹ nam tử, nhưng nam nhân này không thể dùng từ đẹp để hình dung, phải dùng...Giống như không có từ ngữ nào thích hợp để hình dung, chỉ có thể nói khiến cho một nữ tử từ trước đến nay chưa từng đặt nam nhân vào mắt, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên liền cảm thấy cảm thấy tốt đẹp.Tốt đẹp khiến cho nàng cảm thấy không chân thực, chính mình có còn đứng ở nhân gian hay không.Nàng cảm thấy hắn đi đến trước mặt, bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, khí tức quanh người dao động, hắn giống như vươn cánh tay ôm nàng vào lòng che chở.Hắn thậm chí còn cúi đầu dùng giọng nói ôn nhu mà gợi cảm nói: "Tinh Tinh, ta cuối cùng cũng đợi được nàng, nàng là nử tử mà ta nhớ thương."Cả người nàng như nóng lên, trong lòng đột nhiên nhói lên một cái, có chút đau, nhưng rất nhanh, nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn hai mắt thâm tình của hắn, lại phát hiện Linh Đang đang lo lắng nhìn nàng, mà nam nhân kia đã sớm không thấy đâu.Thẩm Tinh Tinh liền hoảng hốt, giống như bị cái gì bẻ gãy, nàng nghi ngờ mà nói: "Người nọ đâu rồi?"Linh Đang kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ai cơ?"Thẩm Tinh Tinh gấp đến độ mặt càng đỏ hơn, "Cái kia...là, là người...Ai nha, sao ngươi ngốc như vậy."Linh Đang lập tức hiểu ý, vội hỏi: "Vị công tử vừa rồi sao? Hắn đi xuống lầu rồi."Thẩm Tinh Tinh nhìn về căn phòng phía đông, vừa nhìn liền nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô Mạt đang dựa bên bàn trà ăn hoa quả, tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng cảm giác không phải là nữ nhân đứng đắn.Nàng ta cắn răng hừ môt tiếng, nghiến răng nói: "Đồi phong bại tục."Cô nam quả nữ, vậy mà lại ở chung một phòng, thật sự là không có giáo dục.Nàng liền nổi giận, tinh thần trọng nghĩa phát tác, bước nhanh đi đến trước cửa phòng Tô Mạt kêu lên: "Uy, người là nữ tử nhà nào? Chẳng lẽ không biết phải tránh hiềm nghi sao?"Tô Mạt ăn nho suýt bị nghẹn, nàng đứng dậy nghi hoặc nhìn Thẩm Tinh Tinh, quả là một mỹ nhân, nổi giận cũng vẫn xinh đẹp, mà nàng rất có cảm tình với những thứ xinh đẹp."Ý của Thẩm tiểu thư là muốn để ta nhường phòng cho tặng cho Ngụy bang chủ?"

Chương 1830