Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1832

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nghiêng đầu, bắt lấy tay nàng ta, thật đúng là một nhà với Tào bang, ra tay đều giống nhau.Nàng nhéo đôi má mềm của Linh Đang, cười nói: "Vị tỷ tỷ này, đừng thô lỗ như thế, nữ hài tử mọi nhà đều phải văn minh. Thẩm lão gia không dạy bảo các ngươi sao?Vừa nghe thấy nàng ta nghi ngờ uy danh của tổ phụ, Thẩm Tinh Tinh càng thêm tức giận, ra tay càng thêm độc ác, muốn móc hai mắt của Tô Mạt ra.Nàng ta chán ghét Tô Mạt, ánh mắt sao lại xinh đẹp như vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà ghen tị.Tuy nàng tự tin mình là đệ nhất mỹ nhân, nhưng nhìn thấy Tô Mạt, vẫn không nhịn được mà ghen tị, nhất là Tô Mạt cười cười nói nói, bộ dạng không hề nóng vội, càng khiến nàng thêm tức giận.Thẩm tiểu thư tuy kiêu căng, nhưng cũng là Thẩm lão gia cũng phải bỏ công sức, tìm được thấy giáo tốt, có thể dạy được Thẩm tiểu thư thành thế này đã vô cùng cố gắng rồi.Võ công của Thẩm tiểu thư không tầm thường, ở trong phòng đánh cũng sinh động, nếu là trên sân khấu, tất nhiên có thể khiến cho cả sảnh đường tán thưởng.Đáng tiếc đây là phòng của Tô Mạt, hiện giờ trong mắt Tô Mạt, nàng ta chỉ là có chút tài mọn, so sánh cùng trẻ con nhà bình thường mà thôi."Thẩm tiểu thư, lực đạo của ngươi quá yếu, nếu là tranh đấu cùng với các tiểu thư khuê các, ngươi khẳng định giàng được quán quân rồi."Chỉ là không thể ra ngoài hành tẩu giang hồ!Thẩm Tinh Tinh bị chọc nộ khí xung thiên, nhất thời liền không quan tâm, liền dùng tới chiêu thức bảo mệnh của mình, mỗi chiêu đều vô cùng tàn độc hướng về phía Tô Mạt, móc mặt, sau lưng, ngực, bụng,..Tô Mạt nhíu mày, nữ hài tử tuổi còn nhỏ, vậy mà lại ngoan độc như vậy, nếu là đánh nhau với người không biết võ công, vậy người đó xui xẻo rồi, bị nàng ta đánh cho không ra người, cả người đều bị đánh.Khi Thẩm tiểu thư đá chân về phía nàng, Tô mạt nhướn mày lên, một chưởng đánh qua, Thẩm Tinh Tinh kêu thảm một tiếng, lập tức nằm úp sấp trên ghế.Linh Đang và Phỉ Thúy ngẩn người, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho dù là khi đi học tiểu thư cũng không chật vật như thế này.Lúc trước khi học võ công, lão gia kiên quyết cho người dạy nàng, vì để sau này nàng ta không đến mức khi không có ai bảo vệ mà bị bắt nạt.Tiểu thư mỗi lần ra ngoài, vốn là đều có cao thủ hộ tống, nhưng lần này là trốn ra đi dạo, không muốn để cho ai biết, cho nên để những cao thủ đó ở lại Hàng Châu không đi cùng.Nhưng nàng ta cũng không biết những người nàng gọi là cao thủ là như thế nào.

Tô Mạt nghiêng đầu, bắt lấy tay nàng ta, thật đúng là một nhà với Tào bang, ra tay đều giống nhau.

Nàng nhéo đôi má mềm của Linh Đang, cười nói: "Vị tỷ tỷ này, đừng thô lỗ như thế, nữ hài tử mọi nhà đều phải văn minh. Thẩm lão gia không dạy bảo các ngươi sao?

Vừa nghe thấy nàng ta nghi ngờ uy danh của tổ phụ, Thẩm Tinh Tinh càng thêm tức giận, ra tay càng thêm độc ác, muốn móc hai mắt của Tô Mạt ra.

Nàng ta chán ghét Tô Mạt, ánh mắt sao lại xinh đẹp như vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà ghen tị.

Tuy nàng tự tin mình là đệ nhất mỹ nhân, nhưng nhìn thấy Tô Mạt, vẫn không nhịn được mà ghen tị, nhất là Tô Mạt cười cười nói nói, bộ dạng không hề nóng vội, càng khiến nàng thêm tức giận.

Thẩm tiểu thư tuy kiêu căng, nhưng cũng là Thẩm lão gia cũng phải bỏ công sức, tìm được thấy giáo tốt, có thể dạy được Thẩm tiểu thư thành thế này đã vô cùng cố gắng rồi.

Võ công của Thẩm tiểu thư không tầm thường, ở trong phòng đánh cũng sinh động, nếu là trên sân khấu, tất nhiên có thể khiến cho cả sảnh đường tán thưởng.

Đáng tiếc đây là phòng của Tô Mạt, hiện giờ trong mắt Tô Mạt, nàng ta chỉ là có chút tài mọn, so sánh cùng trẻ con nhà bình thường mà thôi.

"Thẩm tiểu thư, lực đạo của ngươi quá yếu, nếu là tranh đấu cùng với các tiểu thư khuê các, ngươi khẳng định giàng được quán quân rồi."

Chỉ là không thể ra ngoài hành tẩu giang hồ!

Thẩm Tinh Tinh bị chọc nộ khí xung thiên, nhất thời liền không quan tâm, liền dùng tới chiêu thức bảo mệnh của mình, mỗi chiêu đều vô cùng tàn độc hướng về phía Tô Mạt, móc mặt, sau lưng, ngực, bụng,..

Tô Mạt nhíu mày, nữ hài tử tuổi còn nhỏ, vậy mà lại ngoan độc như vậy, nếu là đánh nhau với người không biết võ công, vậy người đó xui xẻo rồi, bị nàng ta đánh cho không ra người, cả người đều bị đánh.

Khi Thẩm tiểu thư đá chân về phía nàng, Tô mạt nhướn mày lên, một chưởng đánh qua, Thẩm Tinh Tinh kêu thảm một tiếng, lập tức nằm úp sấp trên ghế.

Linh Đang và Phỉ Thúy ngẩn người, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho dù là khi đi học tiểu thư cũng không chật vật như thế này.

Lúc trước khi học võ công, lão gia kiên quyết cho người dạy nàng, vì để sau này nàng ta không đến mức khi không có ai bảo vệ mà bị bắt nạt.

Tiểu thư mỗi lần ra ngoài, vốn là đều có cao thủ hộ tống, nhưng lần này là trốn ra đi dạo, không muốn để cho ai biết, cho nên để những cao thủ đó ở lại Hàng Châu không đi cùng.

Nhưng nàng ta cũng không biết những người nàng gọi là cao thủ là như thế nào.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nghiêng đầu, bắt lấy tay nàng ta, thật đúng là một nhà với Tào bang, ra tay đều giống nhau.Nàng nhéo đôi má mềm của Linh Đang, cười nói: "Vị tỷ tỷ này, đừng thô lỗ như thế, nữ hài tử mọi nhà đều phải văn minh. Thẩm lão gia không dạy bảo các ngươi sao?Vừa nghe thấy nàng ta nghi ngờ uy danh của tổ phụ, Thẩm Tinh Tinh càng thêm tức giận, ra tay càng thêm độc ác, muốn móc hai mắt của Tô Mạt ra.Nàng ta chán ghét Tô Mạt, ánh mắt sao lại xinh đẹp như vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà ghen tị.Tuy nàng tự tin mình là đệ nhất mỹ nhân, nhưng nhìn thấy Tô Mạt, vẫn không nhịn được mà ghen tị, nhất là Tô Mạt cười cười nói nói, bộ dạng không hề nóng vội, càng khiến nàng thêm tức giận.Thẩm tiểu thư tuy kiêu căng, nhưng cũng là Thẩm lão gia cũng phải bỏ công sức, tìm được thấy giáo tốt, có thể dạy được Thẩm tiểu thư thành thế này đã vô cùng cố gắng rồi.Võ công của Thẩm tiểu thư không tầm thường, ở trong phòng đánh cũng sinh động, nếu là trên sân khấu, tất nhiên có thể khiến cho cả sảnh đường tán thưởng.Đáng tiếc đây là phòng của Tô Mạt, hiện giờ trong mắt Tô Mạt, nàng ta chỉ là có chút tài mọn, so sánh cùng trẻ con nhà bình thường mà thôi."Thẩm tiểu thư, lực đạo của ngươi quá yếu, nếu là tranh đấu cùng với các tiểu thư khuê các, ngươi khẳng định giàng được quán quân rồi."Chỉ là không thể ra ngoài hành tẩu giang hồ!Thẩm Tinh Tinh bị chọc nộ khí xung thiên, nhất thời liền không quan tâm, liền dùng tới chiêu thức bảo mệnh của mình, mỗi chiêu đều vô cùng tàn độc hướng về phía Tô Mạt, móc mặt, sau lưng, ngực, bụng,..Tô Mạt nhíu mày, nữ hài tử tuổi còn nhỏ, vậy mà lại ngoan độc như vậy, nếu là đánh nhau với người không biết võ công, vậy người đó xui xẻo rồi, bị nàng ta đánh cho không ra người, cả người đều bị đánh.Khi Thẩm tiểu thư đá chân về phía nàng, Tô mạt nhướn mày lên, một chưởng đánh qua, Thẩm Tinh Tinh kêu thảm một tiếng, lập tức nằm úp sấp trên ghế.Linh Đang và Phỉ Thúy ngẩn người, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho dù là khi đi học tiểu thư cũng không chật vật như thế này.Lúc trước khi học võ công, lão gia kiên quyết cho người dạy nàng, vì để sau này nàng ta không đến mức khi không có ai bảo vệ mà bị bắt nạt.Tiểu thư mỗi lần ra ngoài, vốn là đều có cao thủ hộ tống, nhưng lần này là trốn ra đi dạo, không muốn để cho ai biết, cho nên để những cao thủ đó ở lại Hàng Châu không đi cùng.Nhưng nàng ta cũng không biết những người nàng gọi là cao thủ là như thế nào.

Chương 1832