Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1834

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không làm sao dám ra tay toàn sát chiêu không lưu lại đường sống như vậy?"Hừ, ngươi đừng chạy, chờ đó!" Thẩm Tinh Tinh bỏ tay Phỉ Thúy ra, bảo nàng đỡ Linh Đang về.Tô Mạt cười cười, vươn người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy xuống sân, sau đó đi về phía tây.Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Sao không ngã chết ngươi, ngươi muốn đùa giỡn sao? Tưởng người khác không có khinh công sao?"Chính mình cũng có thể nhảy xuống một cách phiêu đãng như vậy, có gì đặc biệt chứ?Nhớ ngày đó học võ công chính mình cùng vì cái cảm giác phiêu phiêu như tiên này, cho nên quá chú trọng hình tượng, rất nhiều chiêu thức tàn độc không học, nếu không sao có thể để nàng ta kiêu ngạo?"Này, ngươi tên là gì?" Nàng ta đi về phía cửa sổ lớn tiếng hỏi.Giọng nói của Tô Mạt nhẹ nhàng bay qua, "Gặp nhau cần gì phải quen biết." Tiếp đó là tiếng cười như chuông bạc, khiến Thẩm Tinh Tinh tức đến đau cả người.Nàng ta xoay người định xuống lầu, ngay tại đầu cầu thì va phải người khác.Người nọ như có như không đỡ nàng, liền tránh sang một bên.Thì ra là nam tử tuấn tú vừa này, sắc mặt như ngọc, tuấn mỹ tao nhã không nói lên lời.Lòng nàng nhất thời không khống chế được mà nhảy dựng lên, mỹ nam tử nàng đã gặp nhiều, nhưng nam tử này khí chất nam nhân, lại không mất đi vẻ văn tú, cũng không có cảm giác thô lỗ.Nàng ta ngây người nhìn hắn, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn có chút lúng túng, hơi gật đầu, hắn đi về gian phòng phía đông.Nàng ta vội vàng tìm lại giọng nói của mình, "Nàng ta nhảy xuống rồi."Bước chân Hoàng Phủ Cẩn dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn nàng ta, vừa rồi các nàng đánh nhau ở trong phòng hắn biết, nhưng chỉ cần Mạt nhi không có tín hiệu gì thì hắn sẽ không đến.Dù sao nữ hài tử đánh nhau, chỉ cần Mạt Nhi không bị thiệt thòi, hắn sẽ không quản.Thẩm Tinh Tinh mỉm cười, khóe miệng hiện lên nụ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất, "Đúng vậy, ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi tìm dã nha đầu kia, nàng ta hung hăng như vậy, sao ngươi lại quen biết nàng ta? Còn có ban ngày ban mặt, các ngươi cô nam quả nữ, sao có thể ở chung một buồng?"Hoàng Phủ Cần hơi nhíu mày, nữ nhân này sao dài dòng thế? Quản đúng là nhiều chuyện.Nữ nhân khác thế nào, hắn còn không biết nữ nhân lại lắm chuyện như vậy.

Nếu không làm sao dám ra tay toàn sát chiêu không lưu lại đường sống như vậy?

"Hừ, ngươi đừng chạy, chờ đó!" Thẩm Tinh Tinh bỏ tay Phỉ Thúy ra, bảo nàng đỡ Linh Đang về.

Tô Mạt cười cười, vươn người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy xuống sân, sau đó đi về phía tây.

Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Sao không ngã chết ngươi, ngươi muốn đùa giỡn sao? Tưởng người khác không có khinh công sao?"

Chính mình cũng có thể nhảy xuống một cách phiêu đãng như vậy, có gì đặc biệt chứ?

Nhớ ngày đó học võ công chính mình cùng vì cái cảm giác phiêu phiêu như tiên này, cho nên quá chú trọng hình tượng, rất nhiều chiêu thức tàn độc không học, nếu không sao có thể để nàng ta kiêu ngạo?

"Này, ngươi tên là gì?" Nàng ta đi về phía cửa sổ lớn tiếng hỏi.

Giọng nói của Tô Mạt nhẹ nhàng bay qua, "Gặp nhau cần gì phải quen biết." Tiếp đó là tiếng cười như chuông bạc, khiến Thẩm Tinh Tinh tức đến đau cả người.

Nàng ta xoay người định xuống lầu, ngay tại đầu cầu thì va phải người khác.

Người nọ như có như không đỡ nàng, liền tránh sang một bên.

Thì ra là nam tử tuấn tú vừa này, sắc mặt như ngọc, tuấn mỹ tao nhã không nói lên lời.

Lòng nàng nhất thời không khống chế được mà nhảy dựng lên, mỹ nam tử nàng đã gặp nhiều, nhưng nam tử này khí chất nam nhân, lại không mất đi vẻ văn tú, cũng không có cảm giác thô lỗ.

Nàng ta ngây người nhìn hắn, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn có chút lúng túng, hơi gật đầu, hắn đi về gian phòng phía đông.

Nàng ta vội vàng tìm lại giọng nói của mình, "Nàng ta nhảy xuống rồi."

Bước chân Hoàng Phủ Cẩn dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn nàng ta, vừa rồi các nàng đánh nhau ở trong phòng hắn biết, nhưng chỉ cần Mạt nhi không có tín hiệu gì thì hắn sẽ không đến.

Dù sao nữ hài tử đánh nhau, chỉ cần Mạt Nhi không bị thiệt thòi, hắn sẽ không quản.

Thẩm Tinh Tinh mỉm cười, khóe miệng hiện lên nụ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất, "Đúng vậy, ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi tìm dã nha đầu kia, nàng ta hung hăng như vậy, sao ngươi lại quen biết nàng ta? Còn có ban ngày ban mặt, các ngươi cô nam quả nữ, sao có thể ở chung một buồng?"

Hoàng Phủ Cần hơi nhíu mày, nữ nhân này sao dài dòng thế? Quản đúng là nhiều chuyện.

Nữ nhân khác thế nào, hắn còn không biết nữ nhân lại lắm chuyện như vậy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không làm sao dám ra tay toàn sát chiêu không lưu lại đường sống như vậy?"Hừ, ngươi đừng chạy, chờ đó!" Thẩm Tinh Tinh bỏ tay Phỉ Thúy ra, bảo nàng đỡ Linh Đang về.Tô Mạt cười cười, vươn người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy xuống sân, sau đó đi về phía tây.Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Sao không ngã chết ngươi, ngươi muốn đùa giỡn sao? Tưởng người khác không có khinh công sao?"Chính mình cũng có thể nhảy xuống một cách phiêu đãng như vậy, có gì đặc biệt chứ?Nhớ ngày đó học võ công chính mình cùng vì cái cảm giác phiêu phiêu như tiên này, cho nên quá chú trọng hình tượng, rất nhiều chiêu thức tàn độc không học, nếu không sao có thể để nàng ta kiêu ngạo?"Này, ngươi tên là gì?" Nàng ta đi về phía cửa sổ lớn tiếng hỏi.Giọng nói của Tô Mạt nhẹ nhàng bay qua, "Gặp nhau cần gì phải quen biết." Tiếp đó là tiếng cười như chuông bạc, khiến Thẩm Tinh Tinh tức đến đau cả người.Nàng ta xoay người định xuống lầu, ngay tại đầu cầu thì va phải người khác.Người nọ như có như không đỡ nàng, liền tránh sang một bên.Thì ra là nam tử tuấn tú vừa này, sắc mặt như ngọc, tuấn mỹ tao nhã không nói lên lời.Lòng nàng nhất thời không khống chế được mà nhảy dựng lên, mỹ nam tử nàng đã gặp nhiều, nhưng nam tử này khí chất nam nhân, lại không mất đi vẻ văn tú, cũng không có cảm giác thô lỗ.Nàng ta ngây người nhìn hắn, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn có chút lúng túng, hơi gật đầu, hắn đi về gian phòng phía đông.Nàng ta vội vàng tìm lại giọng nói của mình, "Nàng ta nhảy xuống rồi."Bước chân Hoàng Phủ Cẩn dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn nàng ta, vừa rồi các nàng đánh nhau ở trong phòng hắn biết, nhưng chỉ cần Mạt nhi không có tín hiệu gì thì hắn sẽ không đến.Dù sao nữ hài tử đánh nhau, chỉ cần Mạt Nhi không bị thiệt thòi, hắn sẽ không quản.Thẩm Tinh Tinh mỉm cười, khóe miệng hiện lên nụ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất, "Đúng vậy, ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi tìm dã nha đầu kia, nàng ta hung hăng như vậy, sao ngươi lại quen biết nàng ta? Còn có ban ngày ban mặt, các ngươi cô nam quả nữ, sao có thể ở chung một buồng?"Hoàng Phủ Cần hơi nhíu mày, nữ nhân này sao dài dòng thế? Quản đúng là nhiều chuyện.Nữ nhân khác thế nào, hắn còn không biết nữ nhân lại lắm chuyện như vậy.

Chương 1834