Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1835
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Năm đó Tống Hoa Dung khiến hắn phải đau đầu một phen, điêu ngoa tùy hứng, lại tự cho rằng mình là là người tốt.Chỉ là lúc đó còn khỏ, hắn không thèm để ý, mà Tống Dung Hoa cũng không có gì hơn người, cũng nhanh chóng bị Tô Mạt xử lý, quay về nhà bà ngoại rồi.Mà lời nói của Thẩm tiểu thư này rất lớn mất, vẻ mặt tùy tiện, ngược lại khiến cho hắn có phần không thích.Hắn thản nhiên nói: "Cảm ơn." Nói xong liền định đi xuống lầu.Thẩm Tinh Tinh vội vàng ngăn hắn lại, cười nói: "Huynh còn chưa trả lời ta mà."Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: "Nàng ấy là thê tử của ta."Nói xong, không chờ nàng ta trả lời, xoay người nhảy lên, cũng nhảy xuống qua cửa sổ.Thẩm Tinh Tinh tức giận dậm chân vài cái, sao người ở đây đều thích nhảy cửa sổ vậy?Nhìn đẹp sao?Từ từ, hắn ta nói cái gì? Nàng nhìn Phỉ Thúy, "Thê tử của huynh ấy?"Phỉ Thúy gật đầu, "Đúng là công tử đó nói vậy."Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Thê tử gì chứ? Ta không cho phép, nàng ta đâu có xứng với huynh ấy? Nàng ta vừa đanh đá, dáng vẻ lại nhà quê, lại không đứng đắn, đâu xứng được với huynh ấy?"Phỉ Thúy không nói gì, bởi vì nàng cảm thấy vị cô nương kia và vị công tử ấy giống như một đôi do trời đất tạo thành vậy.Chỉ là bọn họ quá thần bí, đã gặp mặt vài lần nhưng vẫn không biết tên gọi là gì.Ít nhất không biết tên của vị tiểu thư và thiếu gia kia.Nàng chỉ biết một người tùy tùng tên là Lưu Vân, tuy là tôi tớ, nhưng cũng là mỹ nam tử khó gặp được.Thẩm Tinh Tinh quay sang lườm nàng một cái, "Lý Thanh thật đúng là một tên ngu dốt, không tra được thân phận của họ. Ngụy An Lương cũng không tra ra được sao?"Việc này cũng không thể trách bọn hắn, thật sự là do Tô Mạt ẩn giấu quá tốt.Dù nàng và Hoàng Phủ Cẩn đều là người có danh tiếng trong thiên hạ, nhưng tính tình quá khiêm tốn, có danh tiếng nhưng không có nghĩa là chấn động của thiên hạ, thấy tên như thấy người.Phỉ Thúy vội vàng xin lỗi, "Có thể lai lịch của bọn họ rất lớn, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút, tránh để bản thân chịu thiệt, như vậy sẽ không tốt."Có người như vậy làm tùy tùng, nhất định chủ nhân không phải là nhân vật đơn giả, Phỉ Thúy cảm thấy tuyệt đối không thể xem thường Tô Mạt.Thẩm Tinh Tinh lại có suy nghĩ viển vông nói: "Bọn họ có thể là công chúa hoàng tử ngoại bang không? Vậy mà lại chạy đến Đại Chu chúng ta, nhất định là có kế hoạch bí mật gì đó."Nàng ta hừ một tiếng, trong lòng lập tức có kế hoách, nàng vẫy vẫy tay, bảo Phỉ Thúy đến gần, nói nhỏ vào tai nàng sai bảo một số việc
Năm đó Tống Hoa Dung khiến hắn phải đau đầu một phen, điêu ngoa tùy hứng, lại tự cho rằng mình là là người tốt.
Chỉ là lúc đó còn khỏ, hắn không thèm để ý, mà Tống Dung Hoa cũng không có gì hơn người, cũng nhanh chóng bị Tô Mạt xử lý, quay về nhà bà ngoại rồi.
Mà lời nói của Thẩm tiểu thư này rất lớn mất, vẻ mặt tùy tiện, ngược lại khiến cho hắn có phần không thích.
Hắn thản nhiên nói: "Cảm ơn." Nói xong liền định đi xuống lầu.
Thẩm Tinh Tinh vội vàng ngăn hắn lại, cười nói: "Huynh còn chưa trả lời ta mà."
Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: "Nàng ấy là thê tử của ta."
Nói xong, không chờ nàng ta trả lời, xoay người nhảy lên, cũng nhảy xuống qua cửa sổ.
Thẩm Tinh Tinh tức giận dậm chân vài cái, sao người ở đây đều thích nhảy cửa sổ vậy?
Nhìn đẹp sao?
Từ từ, hắn ta nói cái gì? Nàng nhìn Phỉ Thúy, "Thê tử của huynh ấy?"
Phỉ Thúy gật đầu, "Đúng là công tử đó nói vậy."
Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Thê tử gì chứ? Ta không cho phép, nàng ta đâu có xứng với huynh ấy? Nàng ta vừa đanh đá, dáng vẻ lại nhà quê, lại không đứng đắn, đâu xứng được với huynh ấy?"
Phỉ Thúy không nói gì, bởi vì nàng cảm thấy vị cô nương kia và vị công tử ấy giống như một đôi do trời đất tạo thành vậy.
Chỉ là bọn họ quá thần bí, đã gặp mặt vài lần nhưng vẫn không biết tên gọi là gì.
Ít nhất không biết tên của vị tiểu thư và thiếu gia kia.
Nàng chỉ biết một người tùy tùng tên là Lưu Vân, tuy là tôi tớ, nhưng cũng là mỹ nam tử khó gặp được.
Thẩm Tinh Tinh quay sang lườm nàng một cái, "Lý Thanh thật đúng là một tên ngu dốt, không tra được thân phận của họ. Ngụy An Lương cũng không tra ra được sao?"
Việc này cũng không thể trách bọn hắn, thật sự là do Tô Mạt ẩn giấu quá tốt.
Dù nàng và Hoàng Phủ Cẩn đều là người có danh tiếng trong thiên hạ, nhưng tính tình quá khiêm tốn, có danh tiếng nhưng không có nghĩa là chấn động của thiên hạ, thấy tên như thấy người.
Phỉ Thúy vội vàng xin lỗi, "Có thể lai lịch của bọn họ rất lớn, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút, tránh để bản thân chịu thiệt, như vậy sẽ không tốt."
Có người như vậy làm tùy tùng, nhất định chủ nhân không phải là nhân vật đơn giả, Phỉ Thúy cảm thấy tuyệt đối không thể xem thường Tô Mạt.
Thẩm Tinh Tinh lại có suy nghĩ viển vông nói: "Bọn họ có thể là công chúa hoàng tử ngoại bang không? Vậy mà lại chạy đến Đại Chu chúng ta, nhất định là có kế hoạch bí mật gì đó."
Nàng ta hừ một tiếng, trong lòng lập tức có kế hoách, nàng vẫy vẫy tay, bảo Phỉ Thúy đến gần, nói nhỏ vào tai nàng sai bảo một số việc
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Năm đó Tống Hoa Dung khiến hắn phải đau đầu một phen, điêu ngoa tùy hứng, lại tự cho rằng mình là là người tốt.Chỉ là lúc đó còn khỏ, hắn không thèm để ý, mà Tống Dung Hoa cũng không có gì hơn người, cũng nhanh chóng bị Tô Mạt xử lý, quay về nhà bà ngoại rồi.Mà lời nói của Thẩm tiểu thư này rất lớn mất, vẻ mặt tùy tiện, ngược lại khiến cho hắn có phần không thích.Hắn thản nhiên nói: "Cảm ơn." Nói xong liền định đi xuống lầu.Thẩm Tinh Tinh vội vàng ngăn hắn lại, cười nói: "Huynh còn chưa trả lời ta mà."Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: "Nàng ấy là thê tử của ta."Nói xong, không chờ nàng ta trả lời, xoay người nhảy lên, cũng nhảy xuống qua cửa sổ.Thẩm Tinh Tinh tức giận dậm chân vài cái, sao người ở đây đều thích nhảy cửa sổ vậy?Nhìn đẹp sao?Từ từ, hắn ta nói cái gì? Nàng nhìn Phỉ Thúy, "Thê tử của huynh ấy?"Phỉ Thúy gật đầu, "Đúng là công tử đó nói vậy."Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Thê tử gì chứ? Ta không cho phép, nàng ta đâu có xứng với huynh ấy? Nàng ta vừa đanh đá, dáng vẻ lại nhà quê, lại không đứng đắn, đâu xứng được với huynh ấy?"Phỉ Thúy không nói gì, bởi vì nàng cảm thấy vị cô nương kia và vị công tử ấy giống như một đôi do trời đất tạo thành vậy.Chỉ là bọn họ quá thần bí, đã gặp mặt vài lần nhưng vẫn không biết tên gọi là gì.Ít nhất không biết tên của vị tiểu thư và thiếu gia kia.Nàng chỉ biết một người tùy tùng tên là Lưu Vân, tuy là tôi tớ, nhưng cũng là mỹ nam tử khó gặp được.Thẩm Tinh Tinh quay sang lườm nàng một cái, "Lý Thanh thật đúng là một tên ngu dốt, không tra được thân phận của họ. Ngụy An Lương cũng không tra ra được sao?"Việc này cũng không thể trách bọn hắn, thật sự là do Tô Mạt ẩn giấu quá tốt.Dù nàng và Hoàng Phủ Cẩn đều là người có danh tiếng trong thiên hạ, nhưng tính tình quá khiêm tốn, có danh tiếng nhưng không có nghĩa là chấn động của thiên hạ, thấy tên như thấy người.Phỉ Thúy vội vàng xin lỗi, "Có thể lai lịch của bọn họ rất lớn, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút, tránh để bản thân chịu thiệt, như vậy sẽ không tốt."Có người như vậy làm tùy tùng, nhất định chủ nhân không phải là nhân vật đơn giả, Phỉ Thúy cảm thấy tuyệt đối không thể xem thường Tô Mạt.Thẩm Tinh Tinh lại có suy nghĩ viển vông nói: "Bọn họ có thể là công chúa hoàng tử ngoại bang không? Vậy mà lại chạy đến Đại Chu chúng ta, nhất định là có kế hoạch bí mật gì đó."Nàng ta hừ một tiếng, trong lòng lập tức có kế hoách, nàng vẫy vẫy tay, bảo Phỉ Thúy đến gần, nói nhỏ vào tai nàng sai bảo một số việc