Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1839

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Hai vị thật có lộc ăn, tại hạ không có tật gì xấu, chỉ là thèm ăn, cái mũi lại rất tốt, cách xa cả dặm đã ngửi thấy mùi thơm rồi."Hắn nhìn chằm chằm chén sứ đựng điểm tâm làm từ hoa sơn trà, khen ngợi: "Các vị trực tiếp hái hoa xuống nấu sao? Dùng phương pháp gì vậy, nấu xong lại vẫn còn giữ được nguyên vẹn như vậy, không có chút sứt sát nào?"Lan Như che miệng cười, tốt bụng nói: "Doãn công tử, đây không phải là hoa thật, là dùng khuôn đúc thành."Tất nhiên Doãn Thiếu Đường biết, chỉ là hắn đùa vậy cho mọi người vui thôi.Lưu Hỏa liếc mắt nhìn Lan Như một cái, bĩu môi, ý là ngươi thật là ngốc, ai chả biết hắn đang giả ngây gia ngô.Lan Như khẽ cắn môi, cười nhẹ.Ngụy An Lương cũng vô cùng kinh ngạc, điểm tâm tinh xảo như vậy, hắn không dám dùng, vô tình nhìn thoáng qua Tô Mạt cũng đang nhìn hắn, đôi má của nàng trắng như ngọc, hơi hồng hồng, đôi mắt đen bóng, nếu cài đóa hoa sơn trà này trên tóc nàng thì cũng chỉ như dệt hoa trên gấm.Vừa nghĩ đến, ánh mắt liền hiện lên vẻ nhu tình.Tô Mạt cười với hắn, "Ngụy bang chủ đặc biệt hộ tống Thẩm tiểu thư về Ngân Châu sao?"Ngụy An Lương giật mình, vội vàng nắm chặt đôi đũa, cười nói: "Xem như là vậy."Doãn Thiếu Đường nhìn bọn họ lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, chen miệng nói: "Vậy hai vị muốn đi đâu?"Khi hỏi câu này, hắn nhớ lại lúc Hoàng Phủ Cẩn đến tìm hắn.Vị nhân huynh này vừa vào cửa, không nói câu nào, liền ra tay muốn đánh nhau, khiến hắn hoảng loạn trốn đông trốn tây, còn phải cầu xin tha cho, "Huynh đài có chuyện gì xin chỉ giáo, hạ thủ lưu tình."Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý tới, cứ bắt hắn phải ra tay, Doãn Thiếu Đường khó khăn tiếp được vài chiêu, không ngờ Hoàng Phủ Cẩn ra tay không hề nể tình gì, quả thật là muốn mạng của hắn.Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất, chơi xấu nói: "Ngươi giết ta đi, dù sao cũng không có ai thương ta, một mình đi du lịch, ngươi giết ta, nhớ rõ chuẩn bị cho ta, đừng để ta phơi thây ở hoang dã."Hoàng Phủ Cẩn thấy hắn chơi xấu, cũng ngại mặt mũi nam nhân, cũng không ra tay nữa, tạm tha cho hắn.Sau đó Tô Mạt đi đến, khách khí cười với hắn, "Doãn công tử, không bị thương chứ."Được, một người tới bắt nạt một người tới xem náo nhiệt, tuy rằng hình như là tới an ủi.Hắn vẻ mặt đau khổ chỉ vào cằm của mình, "Cô nương nhìn xem, tím hết vào rồi."

"Hai vị thật có lộc ăn, tại hạ không có tật gì xấu, chỉ là thèm ăn, cái mũi lại rất tốt, cách xa cả dặm đã ngửi thấy mùi thơm rồi."

Hắn nhìn chằm chằm chén sứ đựng điểm tâm làm từ hoa sơn trà, khen ngợi: "Các vị trực tiếp hái hoa xuống nấu sao? Dùng phương pháp gì vậy, nấu xong lại vẫn còn giữ được nguyên vẹn như vậy, không có chút sứt sát nào?"

Lan Như che miệng cười, tốt bụng nói: "Doãn công tử, đây không phải là hoa thật, là dùng khuôn đúc thành."

Tất nhiên Doãn Thiếu Đường biết, chỉ là hắn đùa vậy cho mọi người vui thôi.

Lưu Hỏa liếc mắt nhìn Lan Như một cái, bĩu môi, ý là ngươi thật là ngốc, ai chả biết hắn đang giả ngây gia ngô.

Lan Như khẽ cắn môi, cười nhẹ.

Ngụy An Lương cũng vô cùng kinh ngạc, điểm tâm tinh xảo như vậy, hắn không dám dùng, vô tình nhìn thoáng qua Tô Mạt cũng đang nhìn hắn, đôi má của nàng trắng như ngọc, hơi hồng hồng, đôi mắt đen bóng, nếu cài đóa hoa sơn trà này trên tóc nàng thì cũng chỉ như dệt hoa trên gấm.

Vừa nghĩ đến, ánh mắt liền hiện lên vẻ nhu tình.

Tô Mạt cười với hắn, "Ngụy bang chủ đặc biệt hộ tống Thẩm tiểu thư về Ngân Châu sao?"

Ngụy An Lương giật mình, vội vàng nắm chặt đôi đũa, cười nói: "Xem như là vậy."

Doãn Thiếu Đường nhìn bọn họ lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, chen miệng nói: "Vậy hai vị muốn đi đâu?"

Khi hỏi câu này, hắn nhớ lại lúc Hoàng Phủ Cẩn đến tìm hắn.

Vị nhân huynh này vừa vào cửa, không nói câu nào, liền ra tay muốn đánh nhau, khiến hắn hoảng loạn trốn đông trốn tây, còn phải cầu xin tha cho, "Huynh đài có chuyện gì xin chỉ giáo, hạ thủ lưu tình."

Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý tới, cứ bắt hắn phải ra tay, Doãn Thiếu Đường khó khăn tiếp được vài chiêu, không ngờ Hoàng Phủ Cẩn ra tay không hề nể tình gì, quả thật là muốn mạng của hắn.

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất, chơi xấu nói: "Ngươi giết ta đi, dù sao cũng không có ai thương ta, một mình đi du lịch, ngươi giết ta, nhớ rõ chuẩn bị cho ta, đừng để ta phơi thây ở hoang dã."

Hoàng Phủ Cẩn thấy hắn chơi xấu, cũng ngại mặt mũi nam nhân, cũng không ra tay nữa, tạm tha cho hắn.

Sau đó Tô Mạt đi đến, khách khí cười với hắn, "Doãn công tử, không bị thương chứ."

Được, một người tới bắt nạt một người tới xem náo nhiệt, tuy rằng hình như là tới an ủi.

Hắn vẻ mặt đau khổ chỉ vào cằm của mình, "Cô nương nhìn xem, tím hết vào rồi."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Hai vị thật có lộc ăn, tại hạ không có tật gì xấu, chỉ là thèm ăn, cái mũi lại rất tốt, cách xa cả dặm đã ngửi thấy mùi thơm rồi."Hắn nhìn chằm chằm chén sứ đựng điểm tâm làm từ hoa sơn trà, khen ngợi: "Các vị trực tiếp hái hoa xuống nấu sao? Dùng phương pháp gì vậy, nấu xong lại vẫn còn giữ được nguyên vẹn như vậy, không có chút sứt sát nào?"Lan Như che miệng cười, tốt bụng nói: "Doãn công tử, đây không phải là hoa thật, là dùng khuôn đúc thành."Tất nhiên Doãn Thiếu Đường biết, chỉ là hắn đùa vậy cho mọi người vui thôi.Lưu Hỏa liếc mắt nhìn Lan Như một cái, bĩu môi, ý là ngươi thật là ngốc, ai chả biết hắn đang giả ngây gia ngô.Lan Như khẽ cắn môi, cười nhẹ.Ngụy An Lương cũng vô cùng kinh ngạc, điểm tâm tinh xảo như vậy, hắn không dám dùng, vô tình nhìn thoáng qua Tô Mạt cũng đang nhìn hắn, đôi má của nàng trắng như ngọc, hơi hồng hồng, đôi mắt đen bóng, nếu cài đóa hoa sơn trà này trên tóc nàng thì cũng chỉ như dệt hoa trên gấm.Vừa nghĩ đến, ánh mắt liền hiện lên vẻ nhu tình.Tô Mạt cười với hắn, "Ngụy bang chủ đặc biệt hộ tống Thẩm tiểu thư về Ngân Châu sao?"Ngụy An Lương giật mình, vội vàng nắm chặt đôi đũa, cười nói: "Xem như là vậy."Doãn Thiếu Đường nhìn bọn họ lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, chen miệng nói: "Vậy hai vị muốn đi đâu?"Khi hỏi câu này, hắn nhớ lại lúc Hoàng Phủ Cẩn đến tìm hắn.Vị nhân huynh này vừa vào cửa, không nói câu nào, liền ra tay muốn đánh nhau, khiến hắn hoảng loạn trốn đông trốn tây, còn phải cầu xin tha cho, "Huynh đài có chuyện gì xin chỉ giáo, hạ thủ lưu tình."Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý tới, cứ bắt hắn phải ra tay, Doãn Thiếu Đường khó khăn tiếp được vài chiêu, không ngờ Hoàng Phủ Cẩn ra tay không hề nể tình gì, quả thật là muốn mạng của hắn.Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất, chơi xấu nói: "Ngươi giết ta đi, dù sao cũng không có ai thương ta, một mình đi du lịch, ngươi giết ta, nhớ rõ chuẩn bị cho ta, đừng để ta phơi thây ở hoang dã."Hoàng Phủ Cẩn thấy hắn chơi xấu, cũng ngại mặt mũi nam nhân, cũng không ra tay nữa, tạm tha cho hắn.Sau đó Tô Mạt đi đến, khách khí cười với hắn, "Doãn công tử, không bị thương chứ."Được, một người tới bắt nạt một người tới xem náo nhiệt, tuy rằng hình như là tới an ủi.Hắn vẻ mặt đau khổ chỉ vào cằm của mình, "Cô nương nhìn xem, tím hết vào rồi."

Chương 1839