Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1840
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười hì nói: "Vậy sao, nếu không phải ngươi lén lút như vậy, xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng sẽ không dò xét ngươi."Doãn Thiếu Đường ngửa mặt nhìn lên trời, "Cô nương, ta đây là một lãng tử, hàng thật giá thật, không tin nhìn thử xem."Nói xong hắn liền xé quần áo của mình ra, vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng mắng hắn lưu manh, ai ngờ nàng lại mở to mắt nhìn, tò mò nhìn hắn, "Nha, Doãn công tử không mặc quần áo bên trong."Doãn Thiếu Đường thật sự bại dưới tay nàng, vội vàng che lại, hắng giọng nói: "Không phải, ta mặc quần áo rất mỏng, cô không phát hiện ra, màu da."Chỉ là không mặc áo, trời mưa lớn, đâu lo đến mặc nhiều hay ít, ít nhất hắn có mặc quần."Vốn là hắn định dọa nàng một phen, ai biết nàng lại dám xem chứ?Đúng lúc đó Hoàng Phủ Cẩn lại đi vào, lặng lẽ trừng hắn, thiếu chút nữa là chọc thủng hắn rồi.Nghĩ lại bây giờ tim vẫn còn đập liên hoàn, cần được an ủi, hắn không khách khí cầm điểm tâm tinh xảo lên nhét vào miệng."Oa" Vừa cho vào miệng liền ta, giống như bột? Lại không phải bột, là được làm lạnh sao? Cũng không giống...Ngược lại như...bánh ngọt trong kinh thành?Có chút không giống, giống như là sữa đặc? Còn ngon hơn vậy!Hắn vừa ăn vừa nói không rõ lên câu, hai mắt như sáng lên, không hề có chút lịch sự nào, khóe miệng còn dính một chút bơ trắng, kết hợp với gương mặt tuyệt sắc của hắn, ngược lại lại rất phong tình.Lưu Hỏa ho khan một tiếng, "Này, ta nói ngươi sao có thể ăn nhiều như vậy?"Lan Như làm cái này dễ dàng lắm sao? Đây chính là kem đặc biệt dành cho tiểu thư để hạ nhiệt, giờ thì tốt rồi, một cái hai cái đều bị hắn ăn rồi.Vốn là bọn họ cũng được ăn, giờ thì sợ là không còn rồi.Nhìn bộ dạng thiếu đòn của Doãn Thiếu Đường, hắn liền tức giận.Doãn Thiếu Đường lườm hắn, che miệng lẩm bẩm nuốt xuống, nói với Tô mạt, "Hắn là người hầu của các vị? Sao lại hung hãn như vậy? So với chủ tử còn lớn hơn."Doãn Thiếu Đường cợt nhả, quay đầu nhìn Lan Như, "Vị tỷ tỷ này, còn nữa không?"Nói xong đưa bát sứ trắng lên.Ngụy An Lương cũng nhịn không được nếm thử, liền cảm thấy đầu lưỡi giống như được nếm mỹ vị ngon nhất trên đời, một cảm giác mát lạnh theo đầu lưỡi lan tới đáy lòng, không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là đồ tốt, không biết các vị có thể chia sẻ cách làm hay không."
Tô Mạt cười hì nói: "Vậy sao, nếu không phải ngươi lén lút như vậy, xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng sẽ không dò xét ngươi."
Doãn Thiếu Đường ngửa mặt nhìn lên trời, "Cô nương, ta đây là một lãng tử, hàng thật giá thật, không tin nhìn thử xem."
Nói xong hắn liền xé quần áo của mình ra, vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng mắng hắn lưu manh, ai ngờ nàng lại mở to mắt nhìn, tò mò nhìn hắn, "Nha, Doãn công tử không mặc quần áo bên trong."
Doãn Thiếu Đường thật sự bại dưới tay nàng, vội vàng che lại, hắng giọng nói: "Không phải, ta mặc quần áo rất mỏng, cô không phát hiện ra, màu da."
Chỉ là không mặc áo, trời mưa lớn, đâu lo đến mặc nhiều hay ít, ít nhất hắn có mặc quần."
Vốn là hắn định dọa nàng một phen, ai biết nàng lại dám xem chứ?
Đúng lúc đó Hoàng Phủ Cẩn lại đi vào, lặng lẽ trừng hắn, thiếu chút nữa là chọc thủng hắn rồi.
Nghĩ lại bây giờ tim vẫn còn đập liên hoàn, cần được an ủi, hắn không khách khí cầm điểm tâm tinh xảo lên nhét vào miệng.
"Oa" Vừa cho vào miệng liền ta, giống như bột? Lại không phải bột, là được làm lạnh sao? Cũng không giống...Ngược lại như...bánh ngọt trong kinh thành?
Có chút không giống, giống như là sữa đặc? Còn ngon hơn vậy!
Hắn vừa ăn vừa nói không rõ lên câu, hai mắt như sáng lên, không hề có chút lịch sự nào, khóe miệng còn dính một chút bơ trắng, kết hợp với gương mặt tuyệt sắc của hắn, ngược lại lại rất phong tình.
Lưu Hỏa ho khan một tiếng, "Này, ta nói ngươi sao có thể ăn nhiều như vậy?"
Lan Như làm cái này dễ dàng lắm sao? Đây chính là kem đặc biệt dành cho tiểu thư để hạ nhiệt, giờ thì tốt rồi, một cái hai cái đều bị hắn ăn rồi.
Vốn là bọn họ cũng được ăn, giờ thì sợ là không còn rồi.
Nhìn bộ dạng thiếu đòn của Doãn Thiếu Đường, hắn liền tức giận.
Doãn Thiếu Đường lườm hắn, che miệng lẩm bẩm nuốt xuống, nói với Tô mạt, "Hắn là người hầu của các vị? Sao lại hung hãn như vậy? So với chủ tử còn lớn hơn."
Doãn Thiếu Đường cợt nhả, quay đầu nhìn Lan Như, "Vị tỷ tỷ này, còn nữa không?"
Nói xong đưa bát sứ trắng lên.
Ngụy An Lương cũng nhịn không được nếm thử, liền cảm thấy đầu lưỡi giống như được nếm mỹ vị ngon nhất trên đời, một cảm giác mát lạnh theo đầu lưỡi lan tới đáy lòng, không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là đồ tốt, không biết các vị có thể chia sẻ cách làm hay không."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cười hì nói: "Vậy sao, nếu không phải ngươi lén lút như vậy, xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng sẽ không dò xét ngươi."Doãn Thiếu Đường ngửa mặt nhìn lên trời, "Cô nương, ta đây là một lãng tử, hàng thật giá thật, không tin nhìn thử xem."Nói xong hắn liền xé quần áo của mình ra, vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng mắng hắn lưu manh, ai ngờ nàng lại mở to mắt nhìn, tò mò nhìn hắn, "Nha, Doãn công tử không mặc quần áo bên trong."Doãn Thiếu Đường thật sự bại dưới tay nàng, vội vàng che lại, hắng giọng nói: "Không phải, ta mặc quần áo rất mỏng, cô không phát hiện ra, màu da."Chỉ là không mặc áo, trời mưa lớn, đâu lo đến mặc nhiều hay ít, ít nhất hắn có mặc quần."Vốn là hắn định dọa nàng một phen, ai biết nàng lại dám xem chứ?Đúng lúc đó Hoàng Phủ Cẩn lại đi vào, lặng lẽ trừng hắn, thiếu chút nữa là chọc thủng hắn rồi.Nghĩ lại bây giờ tim vẫn còn đập liên hoàn, cần được an ủi, hắn không khách khí cầm điểm tâm tinh xảo lên nhét vào miệng."Oa" Vừa cho vào miệng liền ta, giống như bột? Lại không phải bột, là được làm lạnh sao? Cũng không giống...Ngược lại như...bánh ngọt trong kinh thành?Có chút không giống, giống như là sữa đặc? Còn ngon hơn vậy!Hắn vừa ăn vừa nói không rõ lên câu, hai mắt như sáng lên, không hề có chút lịch sự nào, khóe miệng còn dính một chút bơ trắng, kết hợp với gương mặt tuyệt sắc của hắn, ngược lại lại rất phong tình.Lưu Hỏa ho khan một tiếng, "Này, ta nói ngươi sao có thể ăn nhiều như vậy?"Lan Như làm cái này dễ dàng lắm sao? Đây chính là kem đặc biệt dành cho tiểu thư để hạ nhiệt, giờ thì tốt rồi, một cái hai cái đều bị hắn ăn rồi.Vốn là bọn họ cũng được ăn, giờ thì sợ là không còn rồi.Nhìn bộ dạng thiếu đòn của Doãn Thiếu Đường, hắn liền tức giận.Doãn Thiếu Đường lườm hắn, che miệng lẩm bẩm nuốt xuống, nói với Tô mạt, "Hắn là người hầu của các vị? Sao lại hung hãn như vậy? So với chủ tử còn lớn hơn."Doãn Thiếu Đường cợt nhả, quay đầu nhìn Lan Như, "Vị tỷ tỷ này, còn nữa không?"Nói xong đưa bát sứ trắng lên.Ngụy An Lương cũng nhịn không được nếm thử, liền cảm thấy đầu lưỡi giống như được nếm mỹ vị ngon nhất trên đời, một cảm giác mát lạnh theo đầu lưỡi lan tới đáy lòng, không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là đồ tốt, không biết các vị có thể chia sẻ cách làm hay không."