Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1868

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cũng chỉ là thích ứng với mọi hoàn cảnh mà thôi, lặn lội đường xa, có thể gặp được thôn xóm, tội gì không dừng lại nghỉ ngơi cơ chứ?Cũng không phải là vội vàng đi đầu thai.Ngụy An Lương gật đầu, thở dài nói: "Tô tiểu thư nói chuyện, luôn luôn có triết lý trong câu nói."Hắn không khỏi nghĩ đến sự nghiệp của mình, tiền đồ của Tào bang, hắn dùng một đời để theo đuổi, vội vội vàng vàng, tuy rằng oanh liệt, nhưng cũng rất nhấp nhô gập ghềnh.Ngược lại nghe Tô Mạt nói, đi một chút nghỉ một chút, tích lũy sức lực, tránh nguy hiểm, quần áo nhẹ rằng ra trận, như vậy cũng có thể sẽ tốt hơn.Mọi người cũng không biết hắn chẳng qua cũng chỉ có một mình, giống như bỗng nhiên giác ngộ ra vậy, có thể đưa tào bang phát triển như ngày hôm này cũng không phải kết quả to lớn, coi như là may mắn.Trên đường có Lan Như phụ trách ăn uống cho Tô Mạt, ngược lại thường xuất hiện thay cho Lan Nhược, lại càng hợp ý Tô Mạt hơn.Nàng cùng Lưu Hỏa, tìm nữ đầu bếp giúp đỡ, dùng nguyên liệu sẵn có, đều là rau dưa tươi mới, làm ra vài món ăn tinh xảo.Ngoài ra còn có bánh mì, óng ánh trong suốt giống như dát bạc vậy.Nàng làm vịt nướng, còn có chân giò hun khói, lạp xưởng, lại hỏi xin một chút tương của nông gia, làm thành món trộn dưa chuột với đậu đũa và hẹ.Ngụy An Lương là người phương nam, nhưng đối với những món phương bắc này cũng rất nhiệt tình, khen mãi không ngừng.Doãn Thiếu Đường giống như không kiêng gì cả, cũng không nhìn ra khẩu vị của hắn là ở người phương bắc hay phương đông phương tây, dù sao chỉ cần Lan Như bưng đồ ăn lên, hắn không gì không ăn, hơn nữa ăn không ít.Ngay lúc mọi người đang ăn uống sôi nổi nhất, Linh Đang đứng ở đầu cầu thang hô: "Thuốc này có tốt không vậy, tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn đang sốt, thuốc gì không biết nữa."Tất cả mọi người không hẹn mà cũng nhìn về phía Ngụy An Lương.Sắc mặt Ngụy An Lương vẫn bình tĩnh như cũ, hắn đứng dạy, cầm lấy khăn lau miệng, "Mọi người từ từ dùng."Hắn xoay người lại hỏi, thị nữ bên ngoài bưng thuốc vào, "Không phải vừa uống thuốc rồi sao? Có uống tiếp cũng phải từ từ."Dù sao cũng phải qua hai canh giờ thuốc mới có hiệu quả, cứ uống thuốc liên tục thì sẽ có hiệu quả hơn sao?Linh Đang hừ nói: "Đợi lát nữa, tiểu thư chúng ta bệnh không đợi được. Các người thật là một đám người không có lương tâm, nói chuyện cười đùa, vui chơi giải trí, xem ra đều mong tiểu thư nhà chúng ta bị bệnh mà."Ngụy An Lương phất tay, để thị nữ bưng thuốc lên, chờ nàng đi xuống, lặng lẽ nói: "Linh Đang cô nương làm đổ thuốc, cũng không uống."Nàng ta chỉ là đang bắt bẻ người khác mà thôi.Ngụy An Lương tỏ vẻ không sao cả nói: "Cứ theo ý nàng ta đi."

Cũng chỉ là thích ứng với mọi hoàn cảnh mà thôi, lặn lội đường xa, có thể gặp được thôn xóm, tội gì không dừng lại nghỉ ngơi cơ chứ?

Cũng không phải là vội vàng đi đầu thai.

Ngụy An Lương gật đầu, thở dài nói: "Tô tiểu thư nói chuyện, luôn luôn có triết lý trong câu nói."

Hắn không khỏi nghĩ đến sự nghiệp của mình, tiền đồ của Tào bang, hắn dùng một đời để theo đuổi, vội vội vàng vàng, tuy rằng oanh liệt, nhưng cũng rất nhấp nhô gập ghềnh.

Ngược lại nghe Tô Mạt nói, đi một chút nghỉ một chút, tích lũy sức lực, tránh nguy hiểm, quần áo nhẹ rằng ra trận, như vậy cũng có thể sẽ tốt hơn.

Mọi người cũng không biết hắn chẳng qua cũng chỉ có một mình, giống như bỗng nhiên giác ngộ ra vậy, có thể đưa tào bang phát triển như ngày hôm này cũng không phải kết quả to lớn, coi như là may mắn.

Trên đường có Lan Như phụ trách ăn uống cho Tô Mạt, ngược lại thường xuất hiện thay cho Lan Nhược, lại càng hợp ý Tô Mạt hơn.

Nàng cùng Lưu Hỏa, tìm nữ đầu bếp giúp đỡ, dùng nguyên liệu sẵn có, đều là rau dưa tươi mới, làm ra vài món ăn tinh xảo.

Ngoài ra còn có bánh mì, óng ánh trong suốt giống như dát bạc vậy.

Nàng làm vịt nướng, còn có chân giò hun khói, lạp xưởng, lại hỏi xin một chút tương của nông gia, làm thành món trộn dưa chuột với đậu đũa và hẹ.

Ngụy An Lương là người phương nam, nhưng đối với những món phương bắc này cũng rất nhiệt tình, khen mãi không ngừng.

Doãn Thiếu Đường giống như không kiêng gì cả, cũng không nhìn ra khẩu vị của hắn là ở người phương bắc hay phương đông phương tây, dù sao chỉ cần Lan Như bưng đồ ăn lên, hắn không gì không ăn, hơn nữa ăn không ít.

Ngay lúc mọi người đang ăn uống sôi nổi nhất, Linh Đang đứng ở đầu cầu thang hô: "Thuốc này có tốt không vậy, tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn đang sốt, thuốc gì không biết nữa."

Tất cả mọi người không hẹn mà cũng nhìn về phía Ngụy An Lương.

Sắc mặt Ngụy An Lương vẫn bình tĩnh như cũ, hắn đứng dạy, cầm lấy khăn lau miệng, "Mọi người từ từ dùng."

Hắn xoay người lại hỏi, thị nữ bên ngoài bưng thuốc vào, "Không phải vừa uống thuốc rồi sao? Có uống tiếp cũng phải từ từ."

Dù sao cũng phải qua hai canh giờ thuốc mới có hiệu quả, cứ uống thuốc liên tục thì sẽ có hiệu quả hơn sao?

Linh Đang hừ nói: "Đợi lát nữa, tiểu thư chúng ta bệnh không đợi được. Các người thật là một đám người không có lương tâm, nói chuyện cười đùa, vui chơi giải trí, xem ra đều mong tiểu thư nhà chúng ta bị bệnh mà."

Ngụy An Lương phất tay, để thị nữ bưng thuốc lên, chờ nàng đi xuống, lặng lẽ nói: "Linh Đang cô nương làm đổ thuốc, cũng không uống."

Nàng ta chỉ là đang bắt bẻ người khác mà thôi.

Ngụy An Lương tỏ vẻ không sao cả nói: "Cứ theo ý nàng ta đi."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cũng chỉ là thích ứng với mọi hoàn cảnh mà thôi, lặn lội đường xa, có thể gặp được thôn xóm, tội gì không dừng lại nghỉ ngơi cơ chứ?Cũng không phải là vội vàng đi đầu thai.Ngụy An Lương gật đầu, thở dài nói: "Tô tiểu thư nói chuyện, luôn luôn có triết lý trong câu nói."Hắn không khỏi nghĩ đến sự nghiệp của mình, tiền đồ của Tào bang, hắn dùng một đời để theo đuổi, vội vội vàng vàng, tuy rằng oanh liệt, nhưng cũng rất nhấp nhô gập ghềnh.Ngược lại nghe Tô Mạt nói, đi một chút nghỉ một chút, tích lũy sức lực, tránh nguy hiểm, quần áo nhẹ rằng ra trận, như vậy cũng có thể sẽ tốt hơn.Mọi người cũng không biết hắn chẳng qua cũng chỉ có một mình, giống như bỗng nhiên giác ngộ ra vậy, có thể đưa tào bang phát triển như ngày hôm này cũng không phải kết quả to lớn, coi như là may mắn.Trên đường có Lan Như phụ trách ăn uống cho Tô Mạt, ngược lại thường xuất hiện thay cho Lan Nhược, lại càng hợp ý Tô Mạt hơn.Nàng cùng Lưu Hỏa, tìm nữ đầu bếp giúp đỡ, dùng nguyên liệu sẵn có, đều là rau dưa tươi mới, làm ra vài món ăn tinh xảo.Ngoài ra còn có bánh mì, óng ánh trong suốt giống như dát bạc vậy.Nàng làm vịt nướng, còn có chân giò hun khói, lạp xưởng, lại hỏi xin một chút tương của nông gia, làm thành món trộn dưa chuột với đậu đũa và hẹ.Ngụy An Lương là người phương nam, nhưng đối với những món phương bắc này cũng rất nhiệt tình, khen mãi không ngừng.Doãn Thiếu Đường giống như không kiêng gì cả, cũng không nhìn ra khẩu vị của hắn là ở người phương bắc hay phương đông phương tây, dù sao chỉ cần Lan Như bưng đồ ăn lên, hắn không gì không ăn, hơn nữa ăn không ít.Ngay lúc mọi người đang ăn uống sôi nổi nhất, Linh Đang đứng ở đầu cầu thang hô: "Thuốc này có tốt không vậy, tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn đang sốt, thuốc gì không biết nữa."Tất cả mọi người không hẹn mà cũng nhìn về phía Ngụy An Lương.Sắc mặt Ngụy An Lương vẫn bình tĩnh như cũ, hắn đứng dạy, cầm lấy khăn lau miệng, "Mọi người từ từ dùng."Hắn xoay người lại hỏi, thị nữ bên ngoài bưng thuốc vào, "Không phải vừa uống thuốc rồi sao? Có uống tiếp cũng phải từ từ."Dù sao cũng phải qua hai canh giờ thuốc mới có hiệu quả, cứ uống thuốc liên tục thì sẽ có hiệu quả hơn sao?Linh Đang hừ nói: "Đợi lát nữa, tiểu thư chúng ta bệnh không đợi được. Các người thật là một đám người không có lương tâm, nói chuyện cười đùa, vui chơi giải trí, xem ra đều mong tiểu thư nhà chúng ta bị bệnh mà."Ngụy An Lương phất tay, để thị nữ bưng thuốc lên, chờ nàng đi xuống, lặng lẽ nói: "Linh Đang cô nương làm đổ thuốc, cũng không uống."Nàng ta chỉ là đang bắt bẻ người khác mà thôi.Ngụy An Lương tỏ vẻ không sao cả nói: "Cứ theo ý nàng ta đi."

Chương 1868