Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1869

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đến nửa đêm, Thẩm Tinh Tinh vẫn chưa hạ sốt, Ngụy An Lương cũng có chút lo lắng, nghĩ có nên đi mời lang trung hay không, trong bang của hắn cũng có người biết y thuật, đáng tiếc lại không có ở đây.Hắn nhìn về phía đông gian phòng, đi qua gõ cửa, "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, có thể giúp đỡ một chút không?"Tô Mạt ngủ ở bên trong, Hoàng Phủ Cẩn ở phòng ngoài tĩnh tọa luyện công.Cả đêm nha đầu Linh Đang kia đều không chịu yên tĩnh chút nào, cứ ở đó quát mắng, tức giận ném cái này ném cái kia, thậm chí còn khóc lóc, về sau thấy tiểu thư không tốt lên, liền gào khóc, gọi Ngụy An Lương tới tìm cách.Nàng ta thật muốn điên lên.Phỉ Thúy một mực khuyên, hy vọng nàng ta có thể khiêm tốn một chút, nàng ta lại quay ra mắng Phỉ Thúy, nói Phỉ Thúy không biết bảo vệ tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ không bệnh thành như vậy.Sau khi biết rõ thân phận của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thì Ngụy An Lương cũng không lo lắng chút nào, cũng không sợ dọa người, công khai gõ cửa, cũng không để ý là đã hơn nửa đêm.Hắn thậm chí không cảm thấy nửa đêm gõ cửa phòng người ta thì có gì không ổn, huống chi là cô nam quả nữ, ở trong lòng hắn sớm đã nhận định hai người họ vẫn trong sạch, chẳng qua là tính tình thoải mái không để ý tới ánh mắt thế tục mà thôi.Người ra mở cửa là Hoàng Phủ Cẩn, hắn mời Ngụy An Lương đi vào.Ngụy An Lương nói cảm ơn nhưng không đi vào, chỉ nói: "Có thể mời Hoàng Phủ thiếu gia ra tay cứu Thẩm tiểu thư được không?"Hắn tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều biết y thuật, người khác không biết, nhưng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn không gì không biết.Hoàng Phủ Cẩn có chút khó xử, nhìn vào phòng bên trong một cái, hắn không muốn quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi, lại không muốn tự mình đi xem vị Thẩm tiểu thư kia.Giọng nói lười nhác của Tô Mạt vang lên từ bên trong, "Mời Ngụy bang chủ đi tìm Lan Nhược, nàng ấy có thể giúp được ngài."Ngụy An Lương không biết gì sao, tim đập rộn lên, hắn không ngờ tới cô nương có vẻ đẹp thuần khiết không tỳ vết giống như hoa sơn chi, vậy mà lại có giọng nói quyến rũ như vậy.Hoàng Phủ Cẩn nói với Ngụy An Lương, "Chúng ta xuống phía dưới nói chuyện."Không biết vì sao hắn có chút không thoải mái, Mạt nhi càng ngày càng lớn, vẻ mỹ lệ của nàng che cũng không che được, nam nhân mơ ước đến nàng càng ngày càng nhiều.Hai má Ngụy An Lương đỏ lên, không biết chính mình vừa rồi có thể hiện ra gì không, có bị Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy hay không?Không lâu sau Lan Nhược đi lên, Lan Như đi phía sau, mở hà bao ra, lấy ra một túi kim.Bên trong là kim đặc chế Tô Mạt đặt người làm, chuyên dùng để châm cứu, dùng để giải độc.

Đến nửa đêm, Thẩm Tinh Tinh vẫn chưa hạ sốt, Ngụy An Lương cũng có chút lo lắng, nghĩ có nên đi mời lang trung hay không, trong bang của hắn cũng có người biết y thuật, đáng tiếc lại không có ở đây.

Hắn nhìn về phía đông gian phòng, đi qua gõ cửa, "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, có thể giúp đỡ một chút không?"

Tô Mạt ngủ ở bên trong, Hoàng Phủ Cẩn ở phòng ngoài tĩnh tọa luyện công.

Cả đêm nha đầu Linh Đang kia đều không chịu yên tĩnh chút nào, cứ ở đó quát mắng, tức giận ném cái này ném cái kia, thậm chí còn khóc lóc, về sau thấy tiểu thư không tốt lên, liền gào khóc, gọi Ngụy An Lương tới tìm cách.

Nàng ta thật muốn điên lên.

Phỉ Thúy một mực khuyên, hy vọng nàng ta có thể khiêm tốn một chút, nàng ta lại quay ra mắng Phỉ Thúy, nói Phỉ Thúy không biết bảo vệ tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ không bệnh thành như vậy.

Sau khi biết rõ thân phận của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thì Ngụy An Lương cũng không lo lắng chút nào, cũng không sợ dọa người, công khai gõ cửa, cũng không để ý là đã hơn nửa đêm.

Hắn thậm chí không cảm thấy nửa đêm gõ cửa phòng người ta thì có gì không ổn, huống chi là cô nam quả nữ, ở trong lòng hắn sớm đã nhận định hai người họ vẫn trong sạch, chẳng qua là tính tình thoải mái không để ý tới ánh mắt thế tục mà thôi.

Người ra mở cửa là Hoàng Phủ Cẩn, hắn mời Ngụy An Lương đi vào.

Ngụy An Lương nói cảm ơn nhưng không đi vào, chỉ nói: "Có thể mời Hoàng Phủ thiếu gia ra tay cứu Thẩm tiểu thư được không?"

Hắn tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều biết y thuật, người khác không biết, nhưng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn không gì không biết.

Hoàng Phủ Cẩn có chút khó xử, nhìn vào phòng bên trong một cái, hắn không muốn quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi, lại không muốn tự mình đi xem vị Thẩm tiểu thư kia.

Giọng nói lười nhác của Tô Mạt vang lên từ bên trong, "Mời Ngụy bang chủ đi tìm Lan Nhược, nàng ấy có thể giúp được ngài."

Ngụy An Lương không biết gì sao, tim đập rộn lên, hắn không ngờ tới cô nương có vẻ đẹp thuần khiết không tỳ vết giống như hoa sơn chi, vậy mà lại có giọng nói quyến rũ như vậy.

Hoàng Phủ Cẩn nói với Ngụy An Lương, "Chúng ta xuống phía dưới nói chuyện."

Không biết vì sao hắn có chút không thoải mái, Mạt nhi càng ngày càng lớn, vẻ mỹ lệ của nàng che cũng không che được, nam nhân mơ ước đến nàng càng ngày càng nhiều.

Hai má Ngụy An Lương đỏ lên, không biết chính mình vừa rồi có thể hiện ra gì không, có bị Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy hay không?

Không lâu sau Lan Nhược đi lên, Lan Như đi phía sau, mở hà bao ra, lấy ra một túi kim.

Bên trong là kim đặc chế Tô Mạt đặt người làm, chuyên dùng để châm cứu, dùng để giải độc.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đến nửa đêm, Thẩm Tinh Tinh vẫn chưa hạ sốt, Ngụy An Lương cũng có chút lo lắng, nghĩ có nên đi mời lang trung hay không, trong bang của hắn cũng có người biết y thuật, đáng tiếc lại không có ở đây.Hắn nhìn về phía đông gian phòng, đi qua gõ cửa, "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, có thể giúp đỡ một chút không?"Tô Mạt ngủ ở bên trong, Hoàng Phủ Cẩn ở phòng ngoài tĩnh tọa luyện công.Cả đêm nha đầu Linh Đang kia đều không chịu yên tĩnh chút nào, cứ ở đó quát mắng, tức giận ném cái này ném cái kia, thậm chí còn khóc lóc, về sau thấy tiểu thư không tốt lên, liền gào khóc, gọi Ngụy An Lương tới tìm cách.Nàng ta thật muốn điên lên.Phỉ Thúy một mực khuyên, hy vọng nàng ta có thể khiêm tốn một chút, nàng ta lại quay ra mắng Phỉ Thúy, nói Phỉ Thúy không biết bảo vệ tiểu thư, nếu không tiểu thư sẽ không bệnh thành như vậy.Sau khi biết rõ thân phận của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thì Ngụy An Lương cũng không lo lắng chút nào, cũng không sợ dọa người, công khai gõ cửa, cũng không để ý là đã hơn nửa đêm.Hắn thậm chí không cảm thấy nửa đêm gõ cửa phòng người ta thì có gì không ổn, huống chi là cô nam quả nữ, ở trong lòng hắn sớm đã nhận định hai người họ vẫn trong sạch, chẳng qua là tính tình thoải mái không để ý tới ánh mắt thế tục mà thôi.Người ra mở cửa là Hoàng Phủ Cẩn, hắn mời Ngụy An Lương đi vào.Ngụy An Lương nói cảm ơn nhưng không đi vào, chỉ nói: "Có thể mời Hoàng Phủ thiếu gia ra tay cứu Thẩm tiểu thư được không?"Hắn tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều biết y thuật, người khác không biết, nhưng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn không gì không biết.Hoàng Phủ Cẩn có chút khó xử, nhìn vào phòng bên trong một cái, hắn không muốn quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi, lại không muốn tự mình đi xem vị Thẩm tiểu thư kia.Giọng nói lười nhác của Tô Mạt vang lên từ bên trong, "Mời Ngụy bang chủ đi tìm Lan Nhược, nàng ấy có thể giúp được ngài."Ngụy An Lương không biết gì sao, tim đập rộn lên, hắn không ngờ tới cô nương có vẻ đẹp thuần khiết không tỳ vết giống như hoa sơn chi, vậy mà lại có giọng nói quyến rũ như vậy.Hoàng Phủ Cẩn nói với Ngụy An Lương, "Chúng ta xuống phía dưới nói chuyện."Không biết vì sao hắn có chút không thoải mái, Mạt nhi càng ngày càng lớn, vẻ mỹ lệ của nàng che cũng không che được, nam nhân mơ ước đến nàng càng ngày càng nhiều.Hai má Ngụy An Lương đỏ lên, không biết chính mình vừa rồi có thể hiện ra gì không, có bị Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy hay không?Không lâu sau Lan Nhược đi lên, Lan Như đi phía sau, mở hà bao ra, lấy ra một túi kim.Bên trong là kim đặc chế Tô Mạt đặt người làm, chuyên dùng để châm cứu, dùng để giải độc.

Chương 1869