Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1877

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn ta hét thảm một tiếng, nhổ ra một ngụm toàn máu và răng.Đan Phi và Ngụy An Lương đều kinh ngạc, vội hỏi có chuyện gì.Tên thổ phỉ kia u a không nói rõ ràng, chỉ nói đột nhiên có người tập kích mình, mất hết răng.Đan Phi quét một vòng, liền thấy mấy người Tô Mạt, lập tức cũng ngẩn ra.Hắn là thổ phỉ, không che dấu chút vào sự ngạc nhiên của mình, lập tức hỏi Ngụy An Lương, "Ai nha, Ngụy bang chủ thật có diễm phúc, đây là chuyện gì? Lại có nhiều mỹ nhân đồng hành như vậy."Lưu Hỏa nhăn mặt lại, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn muốn làm thổ phỉ nữa thì nhanh chóng cút đi."Hắn vừa nói xong, mấy tên thổ phỉ kia liền cầm đao xông lên, Lưu Vân và Lưu Hỏa chắn ở phía trước, để Lan Nhược và Lan Như sau lưng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn vẫn ở tít đằng sau nói chuyện như cũ, giống như không thấy chuyện gì.Doãn Thiếu Đường lại càng tò mò, hai mắt mở to xem diễn trò.Ngụy An Lương ngăn Đan Phi lại, "Đại đương gia không biết rồi, hai vị kia là người từ kinh thành tới, không dễ dàng đắc tội đâu."Đan Phi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hỏa, lại nhìn Tô Mạt, kết quả nàng xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, dáng người yểu điệu trên thế gian hiếm có, càng khiến người khác thêm mơ mộng.Nam nhân đang nói chuyện với nàng lại xoay người, đối mặt với Đan Phi, hắn có gương mặt còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nhu nhược, trong lòng Đan Phỉ nhủ thầm.Lúc này Hoàng Phủ Cẩn lườm hắn một cái, Đan Phi liền cảm thấy như hai thanh đao đang bay về phía mình, nhịn không được mà rùng mình."Gặp quỷ, con mẹ nó." Trong lòng hắn nói thầm, lại không dám nhìn lại ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn."Ưm...ưm...cứu...mạng..."Nữ nhân lại lên tiếng gọi, hơn nữa càng vùng vẫy hơn trước.Doãn Thiếu Đường nhảy dựng lên, hô: "Này, con gái nhà người ta không đồng ý, ngươi lại bắt cóc dân thường sao? Nếu là quan lớn, cẩn thận không sẽ bị quan binh san bằng núi của các ngươi đấy. Hiện giờ tân đế đăng cơ, đúng là nhìn thiên hạ thái bình mà."Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Cẩn, hy vọng hắn sẽ ra tay, dù sao cũng là vương gia, gặp thổ phỉ bắt cóc dân nữ, có thể không quản sao?Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn nghe xong liền quay đầu nhìn, mà nữ nhân trong bao tải kia vùng vẫy dữ dội hơn.Ngụy An Lương suy xét thân phận của Hoàng Phủ Cẩn, cũng muốn bán cho họ một nhân tình, liền nói với Đan Phi, "Đại đương gia, nể mặt đi, như vậy đi, tôi cũng không để ngươi chịu thiệt, nơi này tôi có một số thị nữ, tuy rằng không phải thiên kim tiểu thư, cũng cũng rất xinh đẹp, ngươi chọn vài người, chúng ta đổi với nhau."

Hắn ta hét thảm một tiếng, nhổ ra một ngụm toàn máu và răng.

Đan Phi và Ngụy An Lương đều kinh ngạc, vội hỏi có chuyện gì.

Tên thổ phỉ kia u a không nói rõ ràng, chỉ nói đột nhiên có người tập kích mình, mất hết răng.

Đan Phi quét một vòng, liền thấy mấy người Tô Mạt, lập tức cũng ngẩn ra.

Hắn là thổ phỉ, không che dấu chút vào sự ngạc nhiên của mình, lập tức hỏi Ngụy An Lương, "Ai nha, Ngụy bang chủ thật có diễm phúc, đây là chuyện gì? Lại có nhiều mỹ nhân đồng hành như vậy."

Lưu Hỏa nhăn mặt lại, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn muốn làm thổ phỉ nữa thì nhanh chóng cút đi."

Hắn vừa nói xong, mấy tên thổ phỉ kia liền cầm đao xông lên, Lưu Vân và Lưu Hỏa chắn ở phía trước, để Lan Nhược và Lan Như sau lưng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn vẫn ở tít đằng sau nói chuyện như cũ, giống như không thấy chuyện gì.

Doãn Thiếu Đường lại càng tò mò, hai mắt mở to xem diễn trò.

Ngụy An Lương ngăn Đan Phi lại, "Đại đương gia không biết rồi, hai vị kia là người từ kinh thành tới, không dễ dàng đắc tội đâu."

Đan Phi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hỏa, lại nhìn Tô Mạt, kết quả nàng xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, dáng người yểu điệu trên thế gian hiếm có, càng khiến người khác thêm mơ mộng.

Nam nhân đang nói chuyện với nàng lại xoay người, đối mặt với Đan Phi, hắn có gương mặt còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nhu nhược, trong lòng Đan Phỉ nhủ thầm.

Lúc này Hoàng Phủ Cẩn lườm hắn một cái, Đan Phi liền cảm thấy như hai thanh đao đang bay về phía mình, nhịn không được mà rùng mình.

"Gặp quỷ, con mẹ nó." Trong lòng hắn nói thầm, lại không dám nhìn lại ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn.

"Ưm...ưm...cứu...mạng..."

Nữ nhân lại lên tiếng gọi, hơn nữa càng vùng vẫy hơn trước.

Doãn Thiếu Đường nhảy dựng lên, hô: "Này, con gái nhà người ta không đồng ý, ngươi lại bắt cóc dân thường sao? Nếu là quan lớn, cẩn thận không sẽ bị quan binh san bằng núi của các ngươi đấy. Hiện giờ tân đế đăng cơ, đúng là nhìn thiên hạ thái bình mà."

Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Cẩn, hy vọng hắn sẽ ra tay, dù sao cũng là vương gia, gặp thổ phỉ bắt cóc dân nữ, có thể không quản sao?

Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn nghe xong liền quay đầu nhìn, mà nữ nhân trong bao tải kia vùng vẫy dữ dội hơn.

Ngụy An Lương suy xét thân phận của Hoàng Phủ Cẩn, cũng muốn bán cho họ một nhân tình, liền nói với Đan Phi, "Đại đương gia, nể mặt đi, như vậy đi, tôi cũng không để ngươi chịu thiệt, nơi này tôi có một số thị nữ, tuy rằng không phải thiên kim tiểu thư, cũng cũng rất xinh đẹp, ngươi chọn vài người, chúng ta đổi với nhau."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn ta hét thảm một tiếng, nhổ ra một ngụm toàn máu và răng.Đan Phi và Ngụy An Lương đều kinh ngạc, vội hỏi có chuyện gì.Tên thổ phỉ kia u a không nói rõ ràng, chỉ nói đột nhiên có người tập kích mình, mất hết răng.Đan Phi quét một vòng, liền thấy mấy người Tô Mạt, lập tức cũng ngẩn ra.Hắn là thổ phỉ, không che dấu chút vào sự ngạc nhiên của mình, lập tức hỏi Ngụy An Lương, "Ai nha, Ngụy bang chủ thật có diễm phúc, đây là chuyện gì? Lại có nhiều mỹ nhân đồng hành như vậy."Lưu Hỏa nhăn mặt lại, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn muốn làm thổ phỉ nữa thì nhanh chóng cút đi."Hắn vừa nói xong, mấy tên thổ phỉ kia liền cầm đao xông lên, Lưu Vân và Lưu Hỏa chắn ở phía trước, để Lan Nhược và Lan Như sau lưng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn vẫn ở tít đằng sau nói chuyện như cũ, giống như không thấy chuyện gì.Doãn Thiếu Đường lại càng tò mò, hai mắt mở to xem diễn trò.Ngụy An Lương ngăn Đan Phi lại, "Đại đương gia không biết rồi, hai vị kia là người từ kinh thành tới, không dễ dàng đắc tội đâu."Đan Phi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hỏa, lại nhìn Tô Mạt, kết quả nàng xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, dáng người yểu điệu trên thế gian hiếm có, càng khiến người khác thêm mơ mộng.Nam nhân đang nói chuyện với nàng lại xoay người, đối mặt với Đan Phi, hắn có gương mặt còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nhu nhược, trong lòng Đan Phỉ nhủ thầm.Lúc này Hoàng Phủ Cẩn lườm hắn một cái, Đan Phi liền cảm thấy như hai thanh đao đang bay về phía mình, nhịn không được mà rùng mình."Gặp quỷ, con mẹ nó." Trong lòng hắn nói thầm, lại không dám nhìn lại ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn."Ưm...ưm...cứu...mạng..."Nữ nhân lại lên tiếng gọi, hơn nữa càng vùng vẫy hơn trước.Doãn Thiếu Đường nhảy dựng lên, hô: "Này, con gái nhà người ta không đồng ý, ngươi lại bắt cóc dân thường sao? Nếu là quan lớn, cẩn thận không sẽ bị quan binh san bằng núi của các ngươi đấy. Hiện giờ tân đế đăng cơ, đúng là nhìn thiên hạ thái bình mà."Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Cẩn, hy vọng hắn sẽ ra tay, dù sao cũng là vương gia, gặp thổ phỉ bắt cóc dân nữ, có thể không quản sao?Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn nghe xong liền quay đầu nhìn, mà nữ nhân trong bao tải kia vùng vẫy dữ dội hơn.Ngụy An Lương suy xét thân phận của Hoàng Phủ Cẩn, cũng muốn bán cho họ một nhân tình, liền nói với Đan Phi, "Đại đương gia, nể mặt đi, như vậy đi, tôi cũng không để ngươi chịu thiệt, nơi này tôi có một số thị nữ, tuy rằng không phải thiên kim tiểu thư, cũng cũng rất xinh đẹp, ngươi chọn vài người, chúng ta đổi với nhau."

Chương 1877