Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1878

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đan Phi lại lắc đầu, người bị hắn bắt cũng là một mỹ nhân, nếu là đổi mấy người đứng bên kia hắn sẽ đồng ý, còn nếu không phải thì hắn sẽ không đổi.Đương nhiên, nếu đưa cho hắn một trong hai người, hắn sẽ vui vẻ lỗ vốn đưa tiền tới.Chỉ sợ người ta không chịu.Tất nhiên hắn không tùy tiện đòi hỏi, đắc tội với Ngụy An Lương, sẽ không có lợi gì cả.Ngụy An Lương nhìn hắn với ánh mắt không vừa ý, hai mươi thị nữ kia hắn đem tới là để chuyên môn hầu hạ cho Thẩm Tinh Tinh, cho nên đều là nữ tử xuất chúng, rất nhiều người là người chuyên môn đào tạo ngựa.Đều có số tiến vào nhà giàu làm sủng thiếp.Những nữ tử kia vừa nghe hắn nói mình đã bị mua tới lại tránh không được bị tặng cho người khác, hơn nữa còn là thổ phỉ, nghĩ đến những điều kinh khủng mà người ta thường kể.Nghe nói thổ phỉ đều là nhiều người dùng chung một người vợ.Hơn nữa còn... Các nàng liền sợ hãi, rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng các nàng cũng biết tính tình của Ngụy An Lương, nhìn thì rất ôn hòa, nhưng thực tế lại rất máu lạnh, nếu khiến hắn mất hứng, vậy thì đừng nghĩ sống an ổn.Chỉ có thể khẩn cầu thổ phỉ đừng đồng ý.Ngụy An Lương làm như nói đùa: "Sao vậy, đại đương gia nhất định phải đoạt mỹ nhân về tay sao? Không bằng đưa ra cho mọi người xem, xem thử so với những người ở đây thì ai đẹp hơn?"Đan Phi cười lớn, "Có gì phải sợ, nếu Ngụy bang chủ có thời gian, không ngại lên núi cùng huynh đệ chúng tôi, uống vài ly rượu, mọi người cùng vui vẻ ngắm mỹ nhân, như vậy thế nào?"Tất nhiên Ngụy An Lương khéo léo từ chối, hơn nữa lại nói muốn nhìn thử xem mỹ nhân kia như thế nào.Có thể khiến Đan Phi không buông như vậy, tất nhiên phải là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấu chốt là nữ nhân xuất chúng như vậy, tuyệt đối không phải nữ tử nhà bình thường.Hoặc là người nhà quan lại, hoặc là nhà giàu có.Chính mình cứu đi, cũng có thể thêm một phần nhân tình.Sinh ý không có chỗ nào không có.Huống chi hắn định cứu mỹ nhân này cũng là vì Hoàng Phỉ Cẩn và Tô Mạt, bọn họ là người ở trong cung tới, tất nhiên muốn giữ mặt mũi cho hoàng đế, hắn làm như vậy cũng là bảo toàn danh tiếng cho bọn họ.Đan Phi thấy không lay chuyển được, bảo người nâng nữ nhân kia lại, mở bao ra, lộ ra thân hình nữ tử mảnh khảnh.Nữ nhân kia cả người đều là quần áo màu trắng, nhưng mà dính không ít nước bùn và tro bụi, vốn là quần áo trắng hiện giờ lại lôi tha lôi thôi, quần áo xộc xệch, một bên mặt dính bùn đất."Đại hiệp cứu mạng, cứu mạng, tiểu nữ là từ trong kinh tới thăm người thân, thỉnh đại hiệp cứu mạng, tiểu nữ nhất định bảo ca ca và phu quân hậu tạ."

Đan Phi lại lắc đầu, người bị hắn bắt cũng là một mỹ nhân, nếu là đổi mấy người đứng bên kia hắn sẽ đồng ý, còn nếu không phải thì hắn sẽ không đổi.

Đương nhiên, nếu đưa cho hắn một trong hai người, hắn sẽ vui vẻ lỗ vốn đưa tiền tới.

Chỉ sợ người ta không chịu.

Tất nhiên hắn không tùy tiện đòi hỏi, đắc tội với Ngụy An Lương, sẽ không có lợi gì cả.

Ngụy An Lương nhìn hắn với ánh mắt không vừa ý, hai mươi thị nữ kia hắn đem tới là để chuyên môn hầu hạ cho Thẩm Tinh Tinh, cho nên đều là nữ tử xuất chúng, rất nhiều người là người chuyên môn đào tạo ngựa.

Đều có số tiến vào nhà giàu làm sủng thiếp.

Những nữ tử kia vừa nghe hắn nói mình đã bị mua tới lại tránh không được bị tặng cho người khác, hơn nữa còn là thổ phỉ, nghĩ đến những điều kinh khủng mà người ta thường kể.

Nghe nói thổ phỉ đều là nhiều người dùng chung một người vợ.

Hơn nữa còn... Các nàng liền sợ hãi, rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng các nàng cũng biết tính tình của Ngụy An Lương, nhìn thì rất ôn hòa, nhưng thực tế lại rất máu lạnh, nếu khiến hắn mất hứng, vậy thì đừng nghĩ sống an ổn.

Chỉ có thể khẩn cầu thổ phỉ đừng đồng ý.

Ngụy An Lương làm như nói đùa: "Sao vậy, đại đương gia nhất định phải đoạt mỹ nhân về tay sao? Không bằng đưa ra cho mọi người xem, xem thử so với những người ở đây thì ai đẹp hơn?"

Đan Phi cười lớn, "Có gì phải sợ, nếu Ngụy bang chủ có thời gian, không ngại lên núi cùng huynh đệ chúng tôi, uống vài ly rượu, mọi người cùng vui vẻ ngắm mỹ nhân, như vậy thế nào?"

Tất nhiên Ngụy An Lương khéo léo từ chối, hơn nữa lại nói muốn nhìn thử xem mỹ nhân kia như thế nào.

Có thể khiến Đan Phi không buông như vậy, tất nhiên phải là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấu chốt là nữ nhân xuất chúng như vậy, tuyệt đối không phải nữ tử nhà bình thường.

Hoặc là người nhà quan lại, hoặc là nhà giàu có.

Chính mình cứu đi, cũng có thể thêm một phần nhân tình.

Sinh ý không có chỗ nào không có.

Huống chi hắn định cứu mỹ nhân này cũng là vì Hoàng Phỉ Cẩn và Tô Mạt, bọn họ là người ở trong cung tới, tất nhiên muốn giữ mặt mũi cho hoàng đế, hắn làm như vậy cũng là bảo toàn danh tiếng cho bọn họ.

Đan Phi thấy không lay chuyển được, bảo người nâng nữ nhân kia lại, mở bao ra, lộ ra thân hình nữ tử mảnh khảnh.

Nữ nhân kia cả người đều là quần áo màu trắng, nhưng mà dính không ít nước bùn và tro bụi, vốn là quần áo trắng hiện giờ lại lôi tha lôi thôi, quần áo xộc xệch, một bên mặt dính bùn đất.

"Đại hiệp cứu mạng, cứu mạng, tiểu nữ là từ trong kinh tới thăm người thân, thỉnh đại hiệp cứu mạng, tiểu nữ nhất định bảo ca ca và phu quân hậu tạ."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đan Phi lại lắc đầu, người bị hắn bắt cũng là một mỹ nhân, nếu là đổi mấy người đứng bên kia hắn sẽ đồng ý, còn nếu không phải thì hắn sẽ không đổi.Đương nhiên, nếu đưa cho hắn một trong hai người, hắn sẽ vui vẻ lỗ vốn đưa tiền tới.Chỉ sợ người ta không chịu.Tất nhiên hắn không tùy tiện đòi hỏi, đắc tội với Ngụy An Lương, sẽ không có lợi gì cả.Ngụy An Lương nhìn hắn với ánh mắt không vừa ý, hai mươi thị nữ kia hắn đem tới là để chuyên môn hầu hạ cho Thẩm Tinh Tinh, cho nên đều là nữ tử xuất chúng, rất nhiều người là người chuyên môn đào tạo ngựa.Đều có số tiến vào nhà giàu làm sủng thiếp.Những nữ tử kia vừa nghe hắn nói mình đã bị mua tới lại tránh không được bị tặng cho người khác, hơn nữa còn là thổ phỉ, nghĩ đến những điều kinh khủng mà người ta thường kể.Nghe nói thổ phỉ đều là nhiều người dùng chung một người vợ.Hơn nữa còn... Các nàng liền sợ hãi, rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng các nàng cũng biết tính tình của Ngụy An Lương, nhìn thì rất ôn hòa, nhưng thực tế lại rất máu lạnh, nếu khiến hắn mất hứng, vậy thì đừng nghĩ sống an ổn.Chỉ có thể khẩn cầu thổ phỉ đừng đồng ý.Ngụy An Lương làm như nói đùa: "Sao vậy, đại đương gia nhất định phải đoạt mỹ nhân về tay sao? Không bằng đưa ra cho mọi người xem, xem thử so với những người ở đây thì ai đẹp hơn?"Đan Phi cười lớn, "Có gì phải sợ, nếu Ngụy bang chủ có thời gian, không ngại lên núi cùng huynh đệ chúng tôi, uống vài ly rượu, mọi người cùng vui vẻ ngắm mỹ nhân, như vậy thế nào?"Tất nhiên Ngụy An Lương khéo léo từ chối, hơn nữa lại nói muốn nhìn thử xem mỹ nhân kia như thế nào.Có thể khiến Đan Phi không buông như vậy, tất nhiên phải là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấu chốt là nữ nhân xuất chúng như vậy, tuyệt đối không phải nữ tử nhà bình thường.Hoặc là người nhà quan lại, hoặc là nhà giàu có.Chính mình cứu đi, cũng có thể thêm một phần nhân tình.Sinh ý không có chỗ nào không có.Huống chi hắn định cứu mỹ nhân này cũng là vì Hoàng Phỉ Cẩn và Tô Mạt, bọn họ là người ở trong cung tới, tất nhiên muốn giữ mặt mũi cho hoàng đế, hắn làm như vậy cũng là bảo toàn danh tiếng cho bọn họ.Đan Phi thấy không lay chuyển được, bảo người nâng nữ nhân kia lại, mở bao ra, lộ ra thân hình nữ tử mảnh khảnh.Nữ nhân kia cả người đều là quần áo màu trắng, nhưng mà dính không ít nước bùn và tro bụi, vốn là quần áo trắng hiện giờ lại lôi tha lôi thôi, quần áo xộc xệch, một bên mặt dính bùn đất."Đại hiệp cứu mạng, cứu mạng, tiểu nữ là từ trong kinh tới thăm người thân, thỉnh đại hiệp cứu mạng, tiểu nữ nhất định bảo ca ca và phu quân hậu tạ."

Chương 1878