Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1879
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đan Phi đắc ý nhìn Ngụy An Lương, sai người lấy vải tới, dùng sức lau mặt cho nữ nhân kia, lập tức lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.Thanh nhã mỹ lệ, giống như hoa lan, khiến người ta vừa nhìn đã thương.Nàng ta sợ hãi nhìn bọn họ, hai mắt mông lung ướt át, nước mắt nhanh chóng rơi xuống như hạt châu.Lưu Hỏa bên kia "A" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vừa định chạy tới lại xoay người quay lại nói với mấy người Lưu Vân.Lưu Vân cũng kinh ngạc, để Lưu Hỏa tiến lên xem xét, hắn đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bẩm báo.Hai người vừa nghe thấy cũng rất kinh ngạc, Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao nàng ta lại ở đây? Không phải là ở vương phủ sao? Kia là Nhạc Lâm Nhi sao?"Thật ra người kia là Nhạc Phong Nhi, dù sao đám người Lưu Hỏa rất thông minh, cơ bản đều gặp qua một lần sẽ không quên, hơn nữa Nhạc Phong Nhi còn đi theo bọn họ một thời gian.Hơn nữa giọng nói của Nhạc Phong Nhi rất đặc biệt, nghe qua thì có chút yếu đuối, nhút nhát, khiến cho người ta tự nhiên sinh lòng yêu mến.Lúc này Nhạc Phong Nhi xoay người lại, thấy được Lưu Hỏa, hai mắt nàng ta sáng lên, giống như người chết với được bàn tay cứu mạng, "Lưu Hỏa...Vương gia, vương gia...người...người...người ở đâu?"Nàng ta nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lập tức tình cảm chan chứa giống như bị ngâm vào hầm băng.Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.Nàng ta đã vô số lần hy vọng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở chung một chỗ sẽ bất hòa, hy vọng...Nhưng mà, bọn họ vẫn ở chung một chỗ.Tô Nhân Vũ đã chết, vì sao nàng ta không ở nhà giữ đạo hiếu?Vì sao lại xuất đầu lộ diện? Vì sao vì sao?Nhạc Phong Nhi cảm thấy ông trời bất công, nàng khóc đến khản cả giọng, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.Vừa đúng lúc Lưu Hỏa ở phía sau đỡ được nàng taĐan Phi và Ngụy An Lương nhìn biến cố trước mặt không kịp trở tay, nhìn Lưu Hỏa cướp nữ nhân kia đi, Đan Phi nổi giận quát: "Này, tiểu tử, buông ra!"Nói xong liền xông lên chém giết.Ngụy An Lương nghe Nhạc Phong Nhi nói xong cũng đoán được một ít, liền ngăn Đan Phi lại, thấp giọng nói với hắn hai câu.
Đan Phi đắc ý nhìn Ngụy An Lương, sai người lấy vải tới, dùng sức lau mặt cho nữ nhân kia, lập tức lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Thanh nhã mỹ lệ, giống như hoa lan, khiến người ta vừa nhìn đã thương.
Nàng ta sợ hãi nhìn bọn họ, hai mắt mông lung ướt át, nước mắt nhanh chóng rơi xuống như hạt châu.
Lưu Hỏa bên kia "A" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vừa định chạy tới lại xoay người quay lại nói với mấy người Lưu Vân.
Lưu Vân cũng kinh ngạc, để Lưu Hỏa tiến lên xem xét, hắn đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bẩm báo.
Hai người vừa nghe thấy cũng rất kinh ngạc, Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao nàng ta lại ở đây? Không phải là ở vương phủ sao? Kia là Nhạc Lâm Nhi sao?"
Thật ra người kia là Nhạc Phong Nhi, dù sao đám người Lưu Hỏa rất thông minh, cơ bản đều gặp qua một lần sẽ không quên, hơn nữa Nhạc Phong Nhi còn đi theo bọn họ một thời gian.
Hơn nữa giọng nói của Nhạc Phong Nhi rất đặc biệt, nghe qua thì có chút yếu đuối, nhút nhát, khiến cho người ta tự nhiên sinh lòng yêu mến.
Lúc này Nhạc Phong Nhi xoay người lại, thấy được Lưu Hỏa, hai mắt nàng ta sáng lên, giống như người chết với được bàn tay cứu mạng, "Lưu Hỏa...Vương gia, vương gia...người...người...người ở đâu?"
Nàng ta nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lập tức tình cảm chan chứa giống như bị ngâm vào hầm băng.
Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.
Nàng ta đã vô số lần hy vọng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở chung một chỗ sẽ bất hòa, hy vọng...
Nhưng mà, bọn họ vẫn ở chung một chỗ.
Tô Nhân Vũ đã chết, vì sao nàng ta không ở nhà giữ đạo hiếu?
Vì sao lại xuất đầu lộ diện? Vì sao vì sao?
Nhạc Phong Nhi cảm thấy ông trời bất công, nàng khóc đến khản cả giọng, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.
Vừa đúng lúc Lưu Hỏa ở phía sau đỡ được nàng ta
Đan Phi và Ngụy An Lương nhìn biến cố trước mặt không kịp trở tay, nhìn Lưu Hỏa cướp nữ nhân kia đi, Đan Phi nổi giận quát: "Này, tiểu tử, buông ra!"
Nói xong liền xông lên chém giết.
Ngụy An Lương nghe Nhạc Phong Nhi nói xong cũng đoán được một ít, liền ngăn Đan Phi lại, thấp giọng nói với hắn hai câu.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đan Phi đắc ý nhìn Ngụy An Lương, sai người lấy vải tới, dùng sức lau mặt cho nữ nhân kia, lập tức lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.Thanh nhã mỹ lệ, giống như hoa lan, khiến người ta vừa nhìn đã thương.Nàng ta sợ hãi nhìn bọn họ, hai mắt mông lung ướt át, nước mắt nhanh chóng rơi xuống như hạt châu.Lưu Hỏa bên kia "A" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vừa định chạy tới lại xoay người quay lại nói với mấy người Lưu Vân.Lưu Vân cũng kinh ngạc, để Lưu Hỏa tiến lên xem xét, hắn đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bẩm báo.Hai người vừa nghe thấy cũng rất kinh ngạc, Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao nàng ta lại ở đây? Không phải là ở vương phủ sao? Kia là Nhạc Lâm Nhi sao?"Thật ra người kia là Nhạc Phong Nhi, dù sao đám người Lưu Hỏa rất thông minh, cơ bản đều gặp qua một lần sẽ không quên, hơn nữa Nhạc Phong Nhi còn đi theo bọn họ một thời gian.Hơn nữa giọng nói của Nhạc Phong Nhi rất đặc biệt, nghe qua thì có chút yếu đuối, nhút nhát, khiến cho người ta tự nhiên sinh lòng yêu mến.Lúc này Nhạc Phong Nhi xoay người lại, thấy được Lưu Hỏa, hai mắt nàng ta sáng lên, giống như người chết với được bàn tay cứu mạng, "Lưu Hỏa...Vương gia, vương gia...người...người...người ở đâu?"Nàng ta nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lập tức tình cảm chan chứa giống như bị ngâm vào hầm băng.Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.Nàng ta đã vô số lần hy vọng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở chung một chỗ sẽ bất hòa, hy vọng...Nhưng mà, bọn họ vẫn ở chung một chỗ.Tô Nhân Vũ đã chết, vì sao nàng ta không ở nhà giữ đạo hiếu?Vì sao lại xuất đầu lộ diện? Vì sao vì sao?Nhạc Phong Nhi cảm thấy ông trời bất công, nàng khóc đến khản cả giọng, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.Vừa đúng lúc Lưu Hỏa ở phía sau đỡ được nàng taĐan Phi và Ngụy An Lương nhìn biến cố trước mặt không kịp trở tay, nhìn Lưu Hỏa cướp nữ nhân kia đi, Đan Phi nổi giận quát: "Này, tiểu tử, buông ra!"Nói xong liền xông lên chém giết.Ngụy An Lương nghe Nhạc Phong Nhi nói xong cũng đoán được một ít, liền ngăn Đan Phi lại, thấp giọng nói với hắn hai câu.