Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1894

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Biết Hoàng Phủ Cẩn không chịu tin tưởng, hắn liền tỏ ra khó xử, hơi xấu hổ nói: "Cái kia, ha ha, thật ra thì cũng không sợ điện hạ biết, khi ở Duy Dương, ta đánh cược với bằng hữu bị thua, hơn nữa lại tiêu tiền như nước, vô ý một cái... Ha ha, chính là như vậy đó."Lời này ngầm nói trên người hắn không có bạc, thiếu tiền, cho nên mới ở lại chỗ bọn họ.Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách khí mà nói: "Một khi đã vậy, bổn vương cho ngươi mượn một ngàn lượng bạc, ngươi có thể tự đi rồi."Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy, đây không phải là rõ ràng không chào đón hắn sao."Nhưng, nhưng tại hạ..." Hắn bày ra bộ dạng không cam tâm tình nguyện, giống như nhất định ở lại chỗ bọn họ.Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nói: "Không gạt ngươi, chúng ta có nhiệm vụ bí mật trong người, ngươi là một dân chúng bình thường, lại là người ngoài, đi theo không tiện."Nói đến mức này, Doãn Thiếu Đường biết chính mình không thể tìm cớ thêm nữa, đành phải nói: "Vậy, tại hạ đi nói lời cáo biệt với Tô tiểu thư, để cảm ơn một tiếng, mấy ngày nay đã chiếu cố ít nhiều."Hoàng Phủ Cẩn nghiêng người, bước sang một bước, chắn hắn lại, thản nhiên nói: "Không cần, Mạt nhi mệt mỏi, đã đi nghỉ rồi."Nói xong vẫy tay, liền có một gia đinh chạy tới, Hoàng Phủ Cẩn bảo hắn đi tìm Lưu Vân lấy bạc.Rất nhanh gia đinh kia mang theo một ngàn lượng bạc tới, Hoàng Phủ Cẩn bảo hắn đưa cho Doãn Thiếu Đường.Doãn Thiếu Đường cắn môi, do dự, giống như xoắn xuýt nhận hay không.Cuối cùng hắn lắc đầu, "Cái này, thôi vậy, số tiền này lớn quá, tại hạ không trả nổi."Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nói: "Không cần trả."Doãn Thiếu Đường lại càng không dám, "Tại hạ đi mở một quán nhỏ, viết chữ hộ người ta, cũng có thể kiếm được ít tiền. Có lộ phí là có thể tiếp tục đi du lịch rồi."Nói xong liền cáo từ, xoay người đi ra ngoài.Đột nhiên có một giọng nói vang lên, "Doãn công tử dừng bước."Thì ra là Tô Mạt, nàng đã tẩy trang, tóc dài đen tuyền tùy ý xõa sau lưng, bị gió thổi khẽ bay bay, giống như một dải lụa lấp lánh dưới ánh mặt trời.Nàng mặc bộ đồ lụa mềm mại, da trắng như tuyết, dáng người xinh xắn, đứng đó thôi cũng giống như một bức họa mỹ lệ.Hai mắt Doãn Thiếu Đường sáng lên, không che dấu chút nào sự kinh diễm của mình.Hoàng Phủ Cẩn hơi nhíu mày, đi đến bên người Tô Mạt, ôn nhu nói: "Mạt nhi, không phải là nàng muốn đi nghỉ sao?"Tháo trâm gài, thả tóc xuống, lại đi gặp người ngoài, xác thực là không ổn.Theo quy củ bình thường, bộ dạng mỹ lệ như vậy, không muốn cho người khác nhìn thấy.

Biết Hoàng Phủ Cẩn không chịu tin tưởng, hắn liền tỏ ra khó xử, hơi xấu hổ nói: "Cái kia, ha ha, thật ra thì cũng không sợ điện hạ biết, khi ở Duy Dương, ta đánh cược với bằng hữu bị thua, hơn nữa lại tiêu tiền như nước, vô ý một cái... Ha ha, chính là như vậy đó."

Lời này ngầm nói trên người hắn không có bạc, thiếu tiền, cho nên mới ở lại chỗ bọn họ.

Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách khí mà nói: "Một khi đã vậy, bổn vương cho ngươi mượn một ngàn lượng bạc, ngươi có thể tự đi rồi."

Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy, đây không phải là rõ ràng không chào đón hắn sao.

"Nhưng, nhưng tại hạ..." Hắn bày ra bộ dạng không cam tâm tình nguyện, giống như nhất định ở lại chỗ bọn họ.

Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nói: "Không gạt ngươi, chúng ta có nhiệm vụ bí mật trong người, ngươi là một dân chúng bình thường, lại là người ngoài, đi theo không tiện."

Nói đến mức này, Doãn Thiếu Đường biết chính mình không thể tìm cớ thêm nữa, đành phải nói: "Vậy, tại hạ đi nói lời cáo biệt với Tô tiểu thư, để cảm ơn một tiếng, mấy ngày nay đã chiếu cố ít nhiều."

Hoàng Phủ Cẩn nghiêng người, bước sang một bước, chắn hắn lại, thản nhiên nói: "Không cần, Mạt nhi mệt mỏi, đã đi nghỉ rồi."

Nói xong vẫy tay, liền có một gia đinh chạy tới, Hoàng Phủ Cẩn bảo hắn đi tìm Lưu Vân lấy bạc.

Rất nhanh gia đinh kia mang theo một ngàn lượng bạc tới, Hoàng Phủ Cẩn bảo hắn đưa cho Doãn Thiếu Đường.

Doãn Thiếu Đường cắn môi, do dự, giống như xoắn xuýt nhận hay không.

Cuối cùng hắn lắc đầu, "Cái này, thôi vậy, số tiền này lớn quá, tại hạ không trả nổi."

Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nói: "Không cần trả."

Doãn Thiếu Đường lại càng không dám, "Tại hạ đi mở một quán nhỏ, viết chữ hộ người ta, cũng có thể kiếm được ít tiền. Có lộ phí là có thể tiếp tục đi du lịch rồi."

Nói xong liền cáo từ, xoay người đi ra ngoài.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, "Doãn công tử dừng bước."

Thì ra là Tô Mạt, nàng đã tẩy trang, tóc dài đen tuyền tùy ý xõa sau lưng, bị gió thổi khẽ bay bay, giống như một dải lụa lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nàng mặc bộ đồ lụa mềm mại, da trắng như tuyết, dáng người xinh xắn, đứng đó thôi cũng giống như một bức họa mỹ lệ.

Hai mắt Doãn Thiếu Đường sáng lên, không che dấu chút nào sự kinh diễm của mình.

Hoàng Phủ Cẩn hơi nhíu mày, đi đến bên người Tô Mạt, ôn nhu nói: "Mạt nhi, không phải là nàng muốn đi nghỉ sao?"

Tháo trâm gài, thả tóc xuống, lại đi gặp người ngoài, xác thực là không ổn.

Theo quy củ bình thường, bộ dạng mỹ lệ như vậy, không muốn cho người khác nhìn thấy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Biết Hoàng Phủ Cẩn không chịu tin tưởng, hắn liền tỏ ra khó xử, hơi xấu hổ nói: "Cái kia, ha ha, thật ra thì cũng không sợ điện hạ biết, khi ở Duy Dương, ta đánh cược với bằng hữu bị thua, hơn nữa lại tiêu tiền như nước, vô ý một cái... Ha ha, chính là như vậy đó."Lời này ngầm nói trên người hắn không có bạc, thiếu tiền, cho nên mới ở lại chỗ bọn họ.Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách khí mà nói: "Một khi đã vậy, bổn vương cho ngươi mượn một ngàn lượng bạc, ngươi có thể tự đi rồi."Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy, đây không phải là rõ ràng không chào đón hắn sao."Nhưng, nhưng tại hạ..." Hắn bày ra bộ dạng không cam tâm tình nguyện, giống như nhất định ở lại chỗ bọn họ.Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nói: "Không gạt ngươi, chúng ta có nhiệm vụ bí mật trong người, ngươi là một dân chúng bình thường, lại là người ngoài, đi theo không tiện."Nói đến mức này, Doãn Thiếu Đường biết chính mình không thể tìm cớ thêm nữa, đành phải nói: "Vậy, tại hạ đi nói lời cáo biệt với Tô tiểu thư, để cảm ơn một tiếng, mấy ngày nay đã chiếu cố ít nhiều."Hoàng Phủ Cẩn nghiêng người, bước sang một bước, chắn hắn lại, thản nhiên nói: "Không cần, Mạt nhi mệt mỏi, đã đi nghỉ rồi."Nói xong vẫy tay, liền có một gia đinh chạy tới, Hoàng Phủ Cẩn bảo hắn đi tìm Lưu Vân lấy bạc.Rất nhanh gia đinh kia mang theo một ngàn lượng bạc tới, Hoàng Phủ Cẩn bảo hắn đưa cho Doãn Thiếu Đường.Doãn Thiếu Đường cắn môi, do dự, giống như xoắn xuýt nhận hay không.Cuối cùng hắn lắc đầu, "Cái này, thôi vậy, số tiền này lớn quá, tại hạ không trả nổi."Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nói: "Không cần trả."Doãn Thiếu Đường lại càng không dám, "Tại hạ đi mở một quán nhỏ, viết chữ hộ người ta, cũng có thể kiếm được ít tiền. Có lộ phí là có thể tiếp tục đi du lịch rồi."Nói xong liền cáo từ, xoay người đi ra ngoài.Đột nhiên có một giọng nói vang lên, "Doãn công tử dừng bước."Thì ra là Tô Mạt, nàng đã tẩy trang, tóc dài đen tuyền tùy ý xõa sau lưng, bị gió thổi khẽ bay bay, giống như một dải lụa lấp lánh dưới ánh mặt trời.Nàng mặc bộ đồ lụa mềm mại, da trắng như tuyết, dáng người xinh xắn, đứng đó thôi cũng giống như một bức họa mỹ lệ.Hai mắt Doãn Thiếu Đường sáng lên, không che dấu chút nào sự kinh diễm của mình.Hoàng Phủ Cẩn hơi nhíu mày, đi đến bên người Tô Mạt, ôn nhu nói: "Mạt nhi, không phải là nàng muốn đi nghỉ sao?"Tháo trâm gài, thả tóc xuống, lại đi gặp người ngoài, xác thực là không ổn.Theo quy củ bình thường, bộ dạng mỹ lệ như vậy, không muốn cho người khác nhìn thấy.

Chương 1894