Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1895

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhất là Doãn Thiếu Đường này vừa nhìn là thấy không đứng đắn, mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt.Tô Mạt nhìn hắn một cái, nói với Doãn Thiếu Đường, "Doãn công tử, chúng tôi muốn đến Thẩm gia, nếu ngươi tiện đường, có thể đi cùng."Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy, liền vui vẻ lên, "Đa tạ, đa tạ, đa tạ Tô tiểu thư, đa tạ Hoàng Phủ thiếu gia."Lần này không gọi là Hoàng Phủ huynh nữa rồi.Hoàng Phủ Cẩn hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.Doãn Thiếu Đường cũng không để ý, cố ý chạy tới sương phòng.Hoàng Phủ Cẩn đưa tay vén tóc Tô Mạt lên, nói khẽ, "Mạt nhi, chúng ta về phòng đi."Tô Mạt nhìn lại hắn, "Nếu Nhạc Phong Nhi có thể đi theo chúng ta, vì sao Doãn công tử lại không được?"Hoàng Phủ Cẩn nghe ra trong lời nói của nàng có chút tức giận, vội vàng giải thích, "Mạt nhi, cũng không thể để Phong Nhi lưu lạc ở ngoài được, ta bảo Lưu Vân đưa nàng ta về nhà biểu cửu là được."Phong Nhi?Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, trong lòng thậm chí có chút chua.Nàng tin tưởng hắn, tin tưởng hắn và Nhạc Phong Nhi trước đây không có gì, hiện giờ cũng không có gì.Chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái, không liên quan đến tin tưởng hay không, chỉ là tâm trạng không vui mà thôi.Chung quy là nàng không rộng lượng được, có thể để cho nam nhân của mình che chở cho nữ nhân khác.Dù là ca ca của Nhạc Phong Nhi đã hy sinh rất nhiều cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng cũng tình nguyện hoàn trả lại cho Nhạc Thiếu Sâm, mà không phải là tiếp quản muội muội của hắn.Hơn nữa nàng không hy vọng Hoàng Phủ Cẩn bị chuyện này ép buộc, vô pháp lựa chọn, làm ra những chuyện hắn không muốn.Hơn nữa nàng càng không hy vọng, bởi vì những chuyện bất đắc dĩ này mà sinh ra hiềm khích.Nói toạc ra nàng sợ chính mình sẽ ghen tị, có phải là yêu càng sâu, để ý càng nhiều, cho dù biết rằng là yêu nhau, rõ ràng là tín nhiệm, cũng sẽ không tự chủ được mà ghen tị?"Cẩn ca ca, nếu nàng ta sống chết không chịu đi?" Nàng nhìn trong viện có một lùm hoa huyên vừa nở, bên cạnh là một cây hoa phượng tiên cũng đang nở hoa, nhưng không phải là lúc nở hoa rực rỡ nhất.Nếu là nữ tử đơn thuần mơ ước đến Hoàng Phủ Cẩn, nghĩ muốn quyến rũ hắn, vậy nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp tiêu diệt.Nhưng Nhạc Phong Nhi không đơn giản như vậy, đừng nói là giết Nhạc Phong nhi, cho dù là Nhạc Phong Nhi bị người khác làm bị thương, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ tự trách.Cho nên bình thường nàng sát phạt quyết đoán, cũng có chút cảm thấy khó giải quyết.Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi vào trong nhà, "Mạt nhi, nàng yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với nàng ta."Nói như thế nào, nói cái gì, Tô Mạt cũng không muốn biết.

Nhất là Doãn Thiếu Đường này vừa nhìn là thấy không đứng đắn, mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt.

Tô Mạt nhìn hắn một cái, nói với Doãn Thiếu Đường, "Doãn công tử, chúng tôi muốn đến Thẩm gia, nếu ngươi tiện đường, có thể đi cùng."

Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy, liền vui vẻ lên, "Đa tạ, đa tạ, đa tạ Tô tiểu thư, đa tạ Hoàng Phủ thiếu gia."

Lần này không gọi là Hoàng Phủ huynh nữa rồi.

Hoàng Phủ Cẩn hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

Doãn Thiếu Đường cũng không để ý, cố ý chạy tới sương phòng.

Hoàng Phủ Cẩn đưa tay vén tóc Tô Mạt lên, nói khẽ, "Mạt nhi, chúng ta về phòng đi."

Tô Mạt nhìn lại hắn, "Nếu Nhạc Phong Nhi có thể đi theo chúng ta, vì sao Doãn công tử lại không được?"

Hoàng Phủ Cẩn nghe ra trong lời nói của nàng có chút tức giận, vội vàng giải thích, "Mạt nhi, cũng không thể để Phong Nhi lưu lạc ở ngoài được, ta bảo Lưu Vân đưa nàng ta về nhà biểu cửu là được."

Phong Nhi?

Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, trong lòng thậm chí có chút chua.

Nàng tin tưởng hắn, tin tưởng hắn và Nhạc Phong Nhi trước đây không có gì, hiện giờ cũng không có gì.

Chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái, không liên quan đến tin tưởng hay không, chỉ là tâm trạng không vui mà thôi.

Chung quy là nàng không rộng lượng được, có thể để cho nam nhân của mình che chở cho nữ nhân khác.

Dù là ca ca của Nhạc Phong Nhi đã hy sinh rất nhiều cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng cũng tình nguyện hoàn trả lại cho Nhạc Thiếu Sâm, mà không phải là tiếp quản muội muội của hắn.

Hơn nữa nàng không hy vọng Hoàng Phủ Cẩn bị chuyện này ép buộc, vô pháp lựa chọn, làm ra những chuyện hắn không muốn.

Hơn nữa nàng càng không hy vọng, bởi vì những chuyện bất đắc dĩ này mà sinh ra hiềm khích.

Nói toạc ra nàng sợ chính mình sẽ ghen tị, có phải là yêu càng sâu, để ý càng nhiều, cho dù biết rằng là yêu nhau, rõ ràng là tín nhiệm, cũng sẽ không tự chủ được mà ghen tị?

"Cẩn ca ca, nếu nàng ta sống chết không chịu đi?" Nàng nhìn trong viện có một lùm hoa huyên vừa nở, bên cạnh là một cây hoa phượng tiên cũng đang nở hoa, nhưng không phải là lúc nở hoa rực rỡ nhất.

Nếu là nữ tử đơn thuần mơ ước đến Hoàng Phủ Cẩn, nghĩ muốn quyến rũ hắn, vậy nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp tiêu diệt.

Nhưng Nhạc Phong Nhi không đơn giản như vậy, đừng nói là giết Nhạc Phong nhi, cho dù là Nhạc Phong Nhi bị người khác làm bị thương, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ tự trách.

Cho nên bình thường nàng sát phạt quyết đoán, cũng có chút cảm thấy khó giải quyết.

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi vào trong nhà, "Mạt nhi, nàng yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với nàng ta."

Nói như thế nào, nói cái gì, Tô Mạt cũng không muốn biết.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhất là Doãn Thiếu Đường này vừa nhìn là thấy không đứng đắn, mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt.Tô Mạt nhìn hắn một cái, nói với Doãn Thiếu Đường, "Doãn công tử, chúng tôi muốn đến Thẩm gia, nếu ngươi tiện đường, có thể đi cùng."Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy, liền vui vẻ lên, "Đa tạ, đa tạ, đa tạ Tô tiểu thư, đa tạ Hoàng Phủ thiếu gia."Lần này không gọi là Hoàng Phủ huynh nữa rồi.Hoàng Phủ Cẩn hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.Doãn Thiếu Đường cũng không để ý, cố ý chạy tới sương phòng.Hoàng Phủ Cẩn đưa tay vén tóc Tô Mạt lên, nói khẽ, "Mạt nhi, chúng ta về phòng đi."Tô Mạt nhìn lại hắn, "Nếu Nhạc Phong Nhi có thể đi theo chúng ta, vì sao Doãn công tử lại không được?"Hoàng Phủ Cẩn nghe ra trong lời nói của nàng có chút tức giận, vội vàng giải thích, "Mạt nhi, cũng không thể để Phong Nhi lưu lạc ở ngoài được, ta bảo Lưu Vân đưa nàng ta về nhà biểu cửu là được."Phong Nhi?Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, trong lòng thậm chí có chút chua.Nàng tin tưởng hắn, tin tưởng hắn và Nhạc Phong Nhi trước đây không có gì, hiện giờ cũng không có gì.Chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái, không liên quan đến tin tưởng hay không, chỉ là tâm trạng không vui mà thôi.Chung quy là nàng không rộng lượng được, có thể để cho nam nhân của mình che chở cho nữ nhân khác.Dù là ca ca của Nhạc Phong Nhi đã hy sinh rất nhiều cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng cũng tình nguyện hoàn trả lại cho Nhạc Thiếu Sâm, mà không phải là tiếp quản muội muội của hắn.Hơn nữa nàng không hy vọng Hoàng Phủ Cẩn bị chuyện này ép buộc, vô pháp lựa chọn, làm ra những chuyện hắn không muốn.Hơn nữa nàng càng không hy vọng, bởi vì những chuyện bất đắc dĩ này mà sinh ra hiềm khích.Nói toạc ra nàng sợ chính mình sẽ ghen tị, có phải là yêu càng sâu, để ý càng nhiều, cho dù biết rằng là yêu nhau, rõ ràng là tín nhiệm, cũng sẽ không tự chủ được mà ghen tị?"Cẩn ca ca, nếu nàng ta sống chết không chịu đi?" Nàng nhìn trong viện có một lùm hoa huyên vừa nở, bên cạnh là một cây hoa phượng tiên cũng đang nở hoa, nhưng không phải là lúc nở hoa rực rỡ nhất.Nếu là nữ tử đơn thuần mơ ước đến Hoàng Phủ Cẩn, nghĩ muốn quyến rũ hắn, vậy nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp tiêu diệt.Nhưng Nhạc Phong Nhi không đơn giản như vậy, đừng nói là giết Nhạc Phong nhi, cho dù là Nhạc Phong Nhi bị người khác làm bị thương, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ tự trách.Cho nên bình thường nàng sát phạt quyết đoán, cũng có chút cảm thấy khó giải quyết.Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi vào trong nhà, "Mạt nhi, nàng yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với nàng ta."Nói như thế nào, nói cái gì, Tô Mạt cũng không muốn biết.

Chương 1895