Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1913

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện giờ Nhạc Phong Nhi vừa bị thương ở mặt, ngực lại bi đâm thêm một kiếm, như vậy nàng ta thật sự càng ngày càng tiều tụy vì bệnh.Nhạc Phong Nhi đã tỉnh lại, không ngừng rơi lệ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn giống như có vô số ủy khuất nhưng mà không dám nói ra.Nàng ta than thở, "Ta, ta, chi bằng chết đi còn tốt hơn."Lan Như bởi vì chuyện của tỷ tỷ đã rất phiền lòng rồi, thấy nàng ta cứ ra vẻ như vậy, nhịn không được nói: "Chết đi đã tốt, chúng ta cũng không phải phiền phức cứu ngươi làm gì. Ngược lại ngươi chỉ biết nói những lời vô dụng như vậy."Nhạc Phong Nhi cắn môi, không dám cãi lại.Lan Như vốn không phải là người xấu, nhưng Lan Như nói toạc ra như vậy cũng là vì chuyện của Nhạc Phong Nhi. Nếu không phải vì chiếu cố Nhạc Phong Nhi, thì sẽ không có sơ hở để địch nhân trà trộn vào.Mà Nhạc Phong Nhi khiến người khác liên lụy cùng, chẳng những không thấy áy náy, lại còn ngồi khóc lóc kêu than.Đơn giản là trách cứ Tô Mạt không bảo vệ nàng ta, cường địch vây quanh, có thể cứu nàng ta sống sót đã là tốt lắm rồi.Cứ như vậy, trời cũng gần sáng, Lưu Vân phối hợp giải thích với quan phủ về chuyện ở tiểu viện, rửa sạch hiện trường, động tác vô cùng nhanh chóng.Trong giang hồ khi có cừu oán chém giết, đôi khi quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu có quản thì cũng chỉ làm cho có.Dù sao không tạo thành uy hiếp cho triều đình là được.Người tập võ, dù thức cả đêm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống vậy, Tô Mạt để nàng ta nghỉ ngơi, sau đó mọi người ra ngoài bàn bạc.Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin, càng khiến nàng ta thêm đáng thương.Hoàng Phủ Cẩn nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Mạt Nhi mang theo không ít thuốc tốt, chắn sẽ không để lại sẹo. Chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi tìm thân thích để nương nhờ hoặc quay về kinh thành đi."Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Tô Mạt chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó cầm khăn che nửa bên mặt, lại bắt đầu khóc.Hoàng Phủ Cẩn dặn dò: "Lan Nhược đã nói rồi, ngươi đừng khóc nhiều, nước mắt không tốt cho vết thương, sẽ tăng khả năng để lại sẹo."Nhạc Phong Nhi cắn môi gật đầu, giọng nói yếu ớt mềm mại: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta biết, ta..."Hoàng Phủ Cẩn không muốn ở lại nữa, "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nếu có gì không thoải mái thì lập tức gọi người."Tô Mạt lúc này đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Khi Lan Nhược bị người ta tập kích, ngươi không biết một chút gì sao?"

Hiện giờ Nhạc Phong Nhi vừa bị thương ở mặt, ngực lại bi đâm thêm một kiếm, như vậy nàng ta thật sự càng ngày càng tiều tụy vì bệnh.

Nhạc Phong Nhi đã tỉnh lại, không ngừng rơi lệ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn giống như có vô số ủy khuất nhưng mà không dám nói ra.

Nàng ta than thở, "Ta, ta, chi bằng chết đi còn tốt hơn."

Lan Như bởi vì chuyện của tỷ tỷ đã rất phiền lòng rồi, thấy nàng ta cứ ra vẻ như vậy, nhịn không được nói: "Chết đi đã tốt, chúng ta cũng không phải phiền phức cứu ngươi làm gì. Ngược lại ngươi chỉ biết nói những lời vô dụng như vậy."

Nhạc Phong Nhi cắn môi, không dám cãi lại.

Lan Như vốn không phải là người xấu, nhưng Lan Như nói toạc ra như vậy cũng là vì chuyện của Nhạc Phong Nhi. Nếu không phải vì chiếu cố Nhạc Phong Nhi, thì sẽ không có sơ hở để địch nhân trà trộn vào.

Mà Nhạc Phong Nhi khiến người khác liên lụy cùng, chẳng những không thấy áy náy, lại còn ngồi khóc lóc kêu than.

Đơn giản là trách cứ Tô Mạt không bảo vệ nàng ta, cường địch vây quanh, có thể cứu nàng ta sống sót đã là tốt lắm rồi.

Cứ như vậy, trời cũng gần sáng, Lưu Vân phối hợp giải thích với quan phủ về chuyện ở tiểu viện, rửa sạch hiện trường, động tác vô cùng nhanh chóng.

Trong giang hồ khi có cừu oán chém giết, đôi khi quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu có quản thì cũng chỉ làm cho có.

Dù sao không tạo thành uy hiếp cho triều đình là được.

Người tập võ, dù thức cả đêm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống vậy, Tô Mạt để nàng ta nghỉ ngơi, sau đó mọi người ra ngoài bàn bạc.

Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin, càng khiến nàng ta thêm đáng thương.

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Mạt Nhi mang theo không ít thuốc tốt, chắn sẽ không để lại sẹo. Chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi tìm thân thích để nương nhờ hoặc quay về kinh thành đi."

Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Tô Mạt chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó cầm khăn che nửa bên mặt, lại bắt đầu khóc.

Hoàng Phủ Cẩn dặn dò: "Lan Nhược đã nói rồi, ngươi đừng khóc nhiều, nước mắt không tốt cho vết thương, sẽ tăng khả năng để lại sẹo."

Nhạc Phong Nhi cắn môi gật đầu, giọng nói yếu ớt mềm mại: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta biết, ta..."

Hoàng Phủ Cẩn không muốn ở lại nữa, "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nếu có gì không thoải mái thì lập tức gọi người."

Tô Mạt lúc này đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Khi Lan Nhược bị người ta tập kích, ngươi không biết một chút gì sao?"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện giờ Nhạc Phong Nhi vừa bị thương ở mặt, ngực lại bi đâm thêm một kiếm, như vậy nàng ta thật sự càng ngày càng tiều tụy vì bệnh.Nhạc Phong Nhi đã tỉnh lại, không ngừng rơi lệ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn giống như có vô số ủy khuất nhưng mà không dám nói ra.Nàng ta than thở, "Ta, ta, chi bằng chết đi còn tốt hơn."Lan Như bởi vì chuyện của tỷ tỷ đã rất phiền lòng rồi, thấy nàng ta cứ ra vẻ như vậy, nhịn không được nói: "Chết đi đã tốt, chúng ta cũng không phải phiền phức cứu ngươi làm gì. Ngược lại ngươi chỉ biết nói những lời vô dụng như vậy."Nhạc Phong Nhi cắn môi, không dám cãi lại.Lan Như vốn không phải là người xấu, nhưng Lan Như nói toạc ra như vậy cũng là vì chuyện của Nhạc Phong Nhi. Nếu không phải vì chiếu cố Nhạc Phong Nhi, thì sẽ không có sơ hở để địch nhân trà trộn vào.Mà Nhạc Phong Nhi khiến người khác liên lụy cùng, chẳng những không thấy áy náy, lại còn ngồi khóc lóc kêu than.Đơn giản là trách cứ Tô Mạt không bảo vệ nàng ta, cường địch vây quanh, có thể cứu nàng ta sống sót đã là tốt lắm rồi.Cứ như vậy, trời cũng gần sáng, Lưu Vân phối hợp giải thích với quan phủ về chuyện ở tiểu viện, rửa sạch hiện trường, động tác vô cùng nhanh chóng.Trong giang hồ khi có cừu oán chém giết, đôi khi quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu có quản thì cũng chỉ làm cho có.Dù sao không tạo thành uy hiếp cho triều đình là được.Người tập võ, dù thức cả đêm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống vậy, Tô Mạt để nàng ta nghỉ ngơi, sau đó mọi người ra ngoài bàn bạc.Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin, càng khiến nàng ta thêm đáng thương.Hoàng Phủ Cẩn nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Mạt Nhi mang theo không ít thuốc tốt, chắn sẽ không để lại sẹo. Chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi tìm thân thích để nương nhờ hoặc quay về kinh thành đi."Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Tô Mạt chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó cầm khăn che nửa bên mặt, lại bắt đầu khóc.Hoàng Phủ Cẩn dặn dò: "Lan Nhược đã nói rồi, ngươi đừng khóc nhiều, nước mắt không tốt cho vết thương, sẽ tăng khả năng để lại sẹo."Nhạc Phong Nhi cắn môi gật đầu, giọng nói yếu ớt mềm mại: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta biết, ta..."Hoàng Phủ Cẩn không muốn ở lại nữa, "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nếu có gì không thoải mái thì lập tức gọi người."Tô Mạt lúc này đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Khi Lan Nhược bị người ta tập kích, ngươi không biết một chút gì sao?"

Chương 1913